ĐTC Phanxicô: “Này con đây” nghĩa là tín thác nơi Chúa mỗi ngày

ĐTC Phanxicô: "Này con đây" nghĩa là tín thác nơi Chúa mỗi ngày

Tham dự buổi đọc kinh Truyền Tin với ĐTC tại Quảng trường Thánh Phêrô có khoảng 20 ngàn tín hữu và khách hành hương. Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh, ĐTC đã quảng diễn đoạn Tin Mừng thuật lại cuộc truyền tin cho Đức Maria, đặc biệt là lời thưa của Mẹ: ”Eccomi”, Này con đây!

Lời thưa của Adam và lời thưa của Mẹ Maria

ĐTC bắt đầu bài huấn dụ bằng việc so sánh lời thưa với Thiên Chúa của Adam trong bài đọc thứ nhất trích từ sách Sáng thế và lời thưa của Đức Mẹ trong bài Tin mừng theo thánh Luca. Trong bài đọc thứ nhất, có một con người ngay từ ban đầu nói không với Thiên Chúa. Trong bài Tin mừng thì chính Đức Mẹ Maria, vào buổi Truyền tin, đã thưa vâng với Thiên Chúa. Trong cả hai bài đọc, chính Thiên Chúa tìm kiếm con người. Nhưng trong trường hợp thứ nhất, Thiên Chúa đến với Adam, sau khi ông đã phạm tội, và hỏi ông: “Ngươi đang ở đâu?” (St 3,9) và ông đáp lại: “Tôi đang ẩn trốn” (c.10). Ngược lại, trong trường hợp thứ hai, Thiên Chúa đến với Mẹ Maria, tinh tuyền vô tội, và Mẹ đã thưa với Chúa: “Này con là tôi tớ Chúa” (Lc, 1,38). Lời thưa “này con đây” trái ngược với câu đáp “tôi đang ẩn trốn”. Thưa “Này con đây” là mở lòng mình ra với Chúa, trong khi tội lỗi thì đóng lại, khép kín, làm cho người ta cô đơn với chính mình.

Mỗi ngày bắt đầu với lời thưa “này con đây”…

 “Này con đây” là từ khóa của cuộc sống. Nó đánh dấu sự chuyển đổi từ cuộc sống theo chiều ngang, quy hướng về chính mình và các nhu cầu của mình, đến một cuộc sống theo chiều dọc, hướng đến Thiên Chúa. “Này con đây” là sẵn sàng với Chúa, đó là phương dược chữa lành sự ích kỷ, là thuốc giải cho một cuộc sống bất mãn, trong đó người ta luôn thiếu một cái gì đó. “Này con đây” là cách chữa trị chống lại sự già nua của tội lỗi, là cách trị liệu để giữ được sự trẻ trung nội tâm. “Này con đây” là tin rằng Thiên Chúa thì hơn cái tôi của tôi. Đó là chọn đặt cược vào Chúa, ngoan ngoãn trước những bất ngờ Chúa đưa đến. Vì vậy, thưa “Này con  đây” với Thiên Chúa là lời ngợi khen lớn lao nhất mà chúng ta có thể thưa với Người. Tại sao chúng ta không bắt đầu những ngày sống của mình như thế? Thật là đẹp khi mỗi sáng chúng ta nói: “Lạy Chúa, này con đây, ngày hôm nay xin thánh ý Chúa được thể hiện trong con”. Chúng ta sẽ thưa điều này trong Kinh Truyền Tin, nhưng bây giờ chúng ta đã có thể cùng nhau lặp lại: “Lạy Chúa, này con đây, ngày hôm nay xin thánh ý Chúa được thể hiện trong con”.

Cám dỗ nguyên thủy: đừng tin vào Thiên Chúa

Mẹ Maria nói với Sứ Thần Chúa: “Xin xảy ra cho con theo lời Ngài.” Mẹ không nói: “Xin xảy ra như ý con”, nhưng “theo ý Ngài”. Mẹ không đặt giới hạn cho Chúa. Mẹ không suy nghĩ: “tôi dành cho Người một ít, tôi làm nhanh nhanh và rồi tôi làm điều tôi muốn.” Không! Mẹ Maria không chỉ yêu Chúa khi sự việc xảy ra hợp ý Mẹ. Mẹ sống tín thác vào Chúa trong tất cả và vì tất cả. Đây là bí quyết của cuộc sống. Tất cả những ai tín thác vào Chúa trong tất cả thì có thể thực hiện được. Thật ra Thiên Chúa đau khổ khi chúng ta thưa với Người như Adam đã thưa: “Tôi sợ hãi và tôi đã ẩn trốn. Thiên Chúa là Cha, người cha hiền lành nhất trong các người cha, và mong muốn các con tin tưởng nơi mình. Ngược lại, đã bao nhiêu lần chúng ta nghi ngờ Thiên Chúa, chúng ta nghĩ rằng Người có thể gửi đến cho chúng ta những thử thách, lấy đi sự tự do của chúng ta, bỏ rơi chúng ta. Nhưng đây là một sự lừa dối khủng khiếp, là sự cám dỗ từ nguyên thủy, cám dỗ của ma quỷ: đừng tín thác nơi Chúa. Mẹ Maria vượt qua cám dỗ đầu tiên này với lời thưa “này con đây”. Và hôm nay chúng ta chiêm ngắm vẻ đẹp của Đức Mẹ, sinh ra và sống không tội lỗi, luôn ngoan ngoãn và trong sáng đối với Thiên Chúa.

Không để tâm đến những đồn đoán nhưng tin tưởng vào Thiên Chúa

ĐTC khẳng định rằng không thể nói là cuộc sống của Mẹ thật dễ dàng. Việc ở cùng Thiên Chúa không giúp giải quyết các vấn đề cách kỳ diệu như ảo thuật. Đoạn kết của Tin mừng hôm nay nhắc: “Thiên Thần từ biệt bà” (c. 38). Từ biệt: một động từ mạnh mẽ. Thiên thần để Đức Trinh nữ một mình trong tình cảnh khó khăn. Đức Mẹ biết là Mẹ sẽ trở thành Mẹ của Thiên Chúa theo cách thức đặc biệt nhưng thiên thần không giải thích điều này với những người khác. Và các rắc rối xuất hiện ngay lập tức: chúng ta nghĩ đến những trường hợp không hợp luật lệ, đến sự khó chịu đau khổ của thánh Giuse, đến những kế hoạch sống bị hủy bỏ, đến những điều mà thiên hạ có thể nói…

Cách giải quyết của Mẹ Maria là đặt niềm tin nơi Thiên Chúa trước những vấn đề. Thiên thần đã giã từ Mẹ, nhưng Mẹ tin rằng Thiên Chúa ở với Mẹ và trong Mẹ. Và Mẹ tin tưởng tín thác. Và chắc chắn rằng với Chúa, ngay cả trong cách thức không được chờ đợi, mọi sự sẽ tốt đẹp. Đây là thái độ khôn ngoan: không sống dựa trên các vấn đề – một vấn đề kết thúc thì người ta sẽ đưa ra một vấn đề khác – nhưng tín thác vào Thiên Chúa và phó thác mọi sự cho Người: “này con đây!”. Chúng ta cầu xin Mẹ Vô nhiễm ơn để sống như thế.

Hồng Thủy, Vatican

ĐTC Phanxicô: Học cầu nguyện từ Chúa Giêsu

ĐTC Phanxicô: Học cầu nguyện từ Chúa Giêsu

Trong buổi tiếp kiến chung dành cho khoảng 10 ngàn tín hữu vào sáng thứ tư 05/12, ĐTC bắt đầu loạt bài giáo lý mới về “Kinh Lạy Cha”. Kinh Lạy Cha xuất phát từ đời sống cầu nguyện của chính Chúa Giêsu và Chúa đã dạy cho các môn đệ.

Chúa Giêsu là người cầu nguyện

Các Tin mừng trình bày cho chúng ta những bức chân dung rất sống động của Chúa Giêsu: như một con người cầu nguyện. Dù cho những khẩn cấp của sứ vụ và các nhu cầu khẩn thiết của dân chúng đang kêu cầu Người cứu giúp, Chúa Giêsu cảm thấy cần tách mình ra khỏi họ, sống trong cô tịnh và cầu nguyện.

Tin mừng thánh Marco thuật lại với chúng ta về chi tiết này ngay từ trang đầu nói về sứ vụ công khai của Chúa Giêsu (x. 1,35). Ngày khai mạc sứ vụ của Chúa Giêsu tại Caphácnaum đã kết thúc cách thành công. Khi mặt trời lặn, nhiều người đau yếu đã tìm đến nơi Chúa Giêsu đang ở: Đấng Cứu Thế giảng dạy và chữa lành. Những lời tiên tri xưa kia và các chờ mong của dân chúng đang đau khổ được thực hiện: Chúa Giêsu là Thiên Chúa gần gũi, một Thiên Chúa giải phóng. Nhưng đám đông đó vẫn chỉ là một số nhỏ so với nhiều đám đông khác sẽ tụ họp xung quanh vị ngôn sứ của Nadarét; đôi khi là đám đông ở bờ biển và Chúa Giêsu ở trung tâm của tất cả, là niềm mong chờ của dân chúng, là chung cục của niềm hy vọng của Israel.

Đấng Cứu Thế đúng nghĩa, không gắn chặt với dân chúng

Tuy nhiên Chúa Giêsu đã không để mình bị bó buộc; Người không trở thành con tin của những mong đợi của những người đã chọn Người làm lãnh đạo. Có một nguy hiểm đối với những người lãnh đạo, đó là quá gắn chặt với dân chúng, không giữ khoảng cách. Chúa Giêsu nhận ra điều này và không trở thành con tin của dân chúng. Từ đêm đầu tiên ở Caphácnaum, Chúa Giêsu đã chứng tỏ mình là một Đấng Cứu Thế đúng nghĩa. Khi đêm gần qua, khi mà bình minh đang bắt đầu ló dạng, các môn đệ vẫn đang tìm kiếm Chúa nhưng vẫn không thể tìm thấy Người. Cuối cùng, Phêrô tìm thấy Người ở một nơi vắng vẻ, hoàn toàn đắm mình trong cầu nguyện. Ông nói với Chúa Giêsu: “Tất cả mọi người đang tìm Thầy!” (Mc. 1,37). Câu than vãn cho thấy sự thành công được mọi người nhìn nhận, chứng cứ của sự thành công tốt đẹp của một sứ vụ.

Nhưng Chúa Giêsu nói với các môn đệ của Người rằng Người phải đi nơi khác; không phải là dân chúng tìm kiếm Người nhưng trên hết, chính Người sẽ đi tìm kiếm họ. Đối với Chúa, không được bén rễ ở một nơi nhưng cần tiếp tục là một người hành hương trên những nẻo đường xứ Galilê (cc. 38-39). Và cũng là người hành hương về với Chúa Cha, nghĩa là bằng cầu nguyện. Trong hành trình cầu nguyện. Tất cả xảy ra trong một đêm cầu nguyện.

Cầu nguyện hướng dẫn tất cả các hoạt động của Chúa Giêsu

Trong một số trang Kinh thánh, dường như việc Chúa Giêsu cầu nguyện, sự gắn bó thân mật của Người với Chúa Cha hướng dẫn tất cả các hoạt động của Chúa Giêsu; ví dụ trong đêm ở vườn Ghết-sê-ma-ni. Bức tranh cuối cùng về cuộc hành trình của Chúa Giêsu (chắc chắn là giờ phút khó khăn nhất trong số những điều Chúa Giêsu đã làm cho đến nay) dường như được thấy rõ nghĩa trong việc Chúa Giêsu liên tục lắng nghe Chúa Cha. Chắc chắn đó là một lời cầu nguyện không dễ dàng, thật ra là một cơn hấp hối thật sự, hổn hển như các vận động viên trong cuộc thi, nhưng là một lời cầu nguyện có thể nâng đỡ cuộc hành trình thập giá.

Chúa Giêsu đã cầu nguyện

Chúa Giêsu đã cầu nguyện sốt sắng trong những buổi cầu nguyện chung khi chia sẻ phụng vụ với dân của Người nhưng Người tìm những nơi để suy tư, tách biệt khỏi cơn lốc của thế giới, những nơi cho phép đi vào sâu thẳm của linh hồn mình: Người là vị tiên tri biết những hòn đá của sa mạc và trèo lên núi cao. Những lời cuối cùng của Chúa Giêsu, trước khi thở hơi cuối cùng trên thập giá, là các lời của các thánh vịnh, nghĩa là những lời cầu nguyện của người Do thái: Người cầu nguyện bằng những kinh nguyện mà mẹ đã dạy cho Người.

Chúa Giêsu là thầy dạy cầu nguyện

Chúa Giêsu đã cầu nguyện như mọi người trên thế giới. Tuy nhiên, trong cách thế cầu nguyện của Người, có một điều mầu nhiệm, một điều gì đó mà chắc chắn các môn đệ của Người đã nhìn thấy, do đó họ xin: “Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện” (Lc 11,1). Họ thấy Chúa cầu nguyện và họ muốn học cầu nguyện như Người. Và Chúa Giêsu không từ chối lời cầu xin của họ, Người không ghen tương nếu các môn đệ có mối liên hệ mật thiết với Chúa Cha, nhưng Người đã đến chính là để giới thiệu với chúng ta mối tương quan này. Và như thế Chúa đã trở thành thầy dạy cầu nguyện của các môn đệ, và chắc chắn Người cũng muốn là thầy dạy cầu nguyện cho tất cả chúng ta. Cả chúng ta cũng phải cầu xin: “Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện”.

Luôn phải học cầu nguyện!

Ngay cả nếu dường như chúng ta đã cầu nguyện từ nhiều năm, chúng ta luôn phải học cầu nguyện! Lời cầu nguyện của con người, khao khát này nảy sinh cách tự nhiên từ linh hồn con người, có lẽ là một trong những bí ẩn sâu xa nhất của vũ trụ. Và chúng ta thậm chí không biết nếu những lời cầu nguyện mà chúng ta thưa với Chúa có thực sự là những điều mà Người muốn nghe chúng ta thưa không.

Lời cầu nguyện khiêm nhường được Thiên Chúa lắng nghe

Kinh Thánh cũng cho chúng ta thấy những lời cầu nguyện không xứng hợp, cuối cùng bị Thiên Chúa từ chối: chỉ cần nhớ dụ ngôn của người Pha-ri-sêu và người thu thuế. Chỉ người thu thuế từ đền thờ trở về nhà được nên công chính, vì người Pha-ri-sêu kiêu ngạo và thích được dân chúng thấy mình cầu nguyện và họ giả vờ cầu nguyện: trái tim của họ thì lạnh giá. Và Chúa Giêsu nói: người này không được nên công chính, "vì ai tự tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên" (Lc 18,14). Bước đầu tiên để cầu nguyện là khiêm nhường, đến với Chúa Cha và thưa: “Nhưng, thưa Cha…”, đến với Đức Mẹ: “Nhưng, xin Mẹ nhìn con, con là đứa tội lỗi, con yếu đuối, con xấu xa…”. Nhưng chúng ta luôn bắt đầu với sự khiêm nhường và Chúa lắng nghe chúng ta. Lời cầu nguyện khiêm nhường được Thiên Chúa lắng nghe.

“Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện!”

Vì thế, khi bắt đầu loạt bài giáo lý về việc cầu nguyện của Chúa Giêsu, điều đẹp nhất và thích hợp nhất mà tất cả chúng ta phải làm đó là lập lại lời cầu xin của các môn đệ: “Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện!”. Chắc chắn Chúa sẽ không để cho lời cầu xin của chúng ta rơi vào trong hư không.

Hồng Thủy

Vương quốc của Thiên Chúa là tình yêu, không dựa trên bạo lực

Vương quốc của Thiên Chúa là tình yêu, không dựa trên bạo lực

Mở đầu bài huấn dụ ĐTC nói: Lễ trọng kính Chúa Giêsu Kitô Vua vũ trụ, mà chúng ta cử hành ngày hôm nay, được đặt vào cuối năm phụng vụ và nhắc nhớ rằng đời sống của vũ trụ, thụ tạo không diễn tiến một cách tình cờ, nhưng tiến tới mục tiêu cuối cùng: biểu hiện sau cùng của Chúa Kitô, Chúa của lịch sử và của mọi loài thụ tạo. Đoạn Tin Mừng hôm nay (Ga 18, 33b-37) cho chúng ta biết về vương quốc này và tường thuật lại sự nhục nhã mà Chúa Giêsu phải chịu sau khi bị bắt ở vườn Cây Dầu: bị trói, sỉ nhục, bị cáo buộc và bị mang đến trước nhà cầm quyền Giêrusalem. Chúa Giêsu bị đưa tới trình diện cho quan Philatô, là người đang nhắm đến quyền lực chính trị, trở thành vua của người Do Thái. Sau đó, Philatô cho điều tra và trong một cuộc thẩm vấn đầy kịch tính đã hỏi Chúa Giêsu hai lần về việc Ngài là vua (câu 33b.37).

Trước hết Chúa Giêsu trả lời về vương quốc của Ngài: "Nước tôi không thuộc về thế gian này" (câu 36). Rồi Chúa Giêsu khẳng định: "Quan nói đúng. Tôi là Vua”. (câu.37). ĐTC giải thích: Rõ ràng là trong suốt cuộc đời của mình Chúa Giêsu không có tham vọng chính trị. Sau khi Chúa làm phép lạ hóa bánh ra nhiều, dân chúng phấn khích điều này muốn tôn phong Chúa Giêsu là vua, lật đổ quyền lực Rôma và khôi phục vương quốc Israel. Nhưng đối với Chúa Giêsu vương quốc là một cái gì đó khác, và chắc chắn không thực thiện bằng việc nổi loạn, bạo lực và vũ lực. Vì vậy, Ngài đã đi lên núi một mình cầu nguyện (Ga 6, 5-15). Giờ đây, trả lời câu hỏi của Philatô, Chúa Giêsu nhắc nhớ rằng các môn đệ của Ngài không chiến đấu để bảo vệ Ngài. Chúa nói: "Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi không bị nộp cho người Do-thái” (câu 36)

Tình yêu và làm chứng cho sự thật

ĐTC nhấn mạnh: Chúa Giêsu muốn nói rõ ràng rằng trên quyền lực chính trị có một quyền khác lớn hơn nhiều, quyền này không đạt được bằng các phương tiện của con người. Chúa Giêsu đến thế gian để thực hiện quyền này, đó là tình yêu, làm chứng cho sự thật (câu 37). Đây là sự thật của Thiên Chúa, cuối cùng là sứ điệp trọng tâm của Tin Mừng: "Thiên Chúa là tình yêu" (1 Ga 4, 8).

Vương quốc của tình yêu, công lý và hòa bình

Chúa Giêsu muốn thiết lập trong thế giới này vương quốc của tình yêu, công lý và hòa bình. Đây là vương quốc mà Chúa Giêsu là vua và nó trải dài đến tận cùng thời gian. Lịch sử dạy rằng các vương quốc được thiết lập bằng sức mạnh của vũ khí và quyền lực là mong manh và sớm hay muộn sụp đổ. Nhưng vương quốc của Thiên Chúa được thiết lập trên tình yêu của Ngài và được bắt nguồn từ trái tim, dành cho những ai đón tiếp hòa bình, tự do và tràn đầy sức sống.

Hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy để Ngài trở thành Vua của chúng ta. Một vị Vua mà với lời, mẫu gương và cuộc sống hiến dâng trên Thánh giá đã cứu chúng ta khỏi cái chết. Chính Ngài là Đấng chỉ đường cho người lạc lối, trao ánh sáng mới cho sự hiện hữu của chúng ta, sự hiện hữu mà đã bị ghi dấu bởi những nghi ngờ, sợ hãi và thử thách hàng ngày. Nhưng chúng ta không được quên rằng vương quốc của Chúa Giêsu không thuộc về thế gian này. Ngài sẽ có thể đưa ra một ý nghĩa mới cho cuộc sống của chúng ta, cuộc sống mà đôi khi có những thử thách bởi những sai lầm và tội lỗi của chúng ta, chỉ với điều kiện chúng ta không tuân theo luận lý của thế gian và "các vua" của nó.

Cuối cùng Đức Thánh Cha nhắc mọi người cùng cầu xin Đức Trinh Nữ Maria giúp chúng ta đón nhận Chúa Giêsu như là vua của cuộc đời chúng ta và để truyền bá vương quốc của Ngài, làm chứng cho sự thật đó là tình yêu.

Ngọc Yến – Vatican

Thư của Linh Mục Nguyễn Văn Tuyên về Dự Án Linh Đài Đức Mẹ La Vang

Thư của Linh Mục Nguyễn Văn Tuyên về Dự Án Linh Đài Đức Mẹ La Vang

Thứ Tư ngày 21, 2018

Thưa quí anh chị em:
Tôi, linh mục Nguyễn Văn Tuyên, đồng trưởng ban của Ban La Vang, nhân danh Ban La Vang chân thành cám ơn quí ông bà và anh chị em về lòng rộng rãi và lời cầu nguyện liên lỉ của quí vị với dự án Linh Đài Đức Mẹ La Vang. Không có sự giúp đỡ của quí vị, chúng tôi không thể đạt được những thành quả của ngày hôm nay, và có thể nhanh chóng cử hành lễ đặt viên đá đầu tiên cách đây mấy tuần. Nhờ sự tin tưởng và phó thác của quí vị nơi chúng tôi, nên công trình đã có thể thực hiện nhanh như thế.

Hàng trăm giáo dân đã hiện diện và chứng kiến nghi lễ đặt viên đá đầu tiên do các Đức Giám Mục Kevin Vann và Tôma Nguyễn Thái Thành cử hành vào ngày thứ Bảy, 27 tháng Mười, vừa qua tại khuôn viên Nhà Thờ Chánh Tòa Chúa Kitô.

Trong khi chúng ta đang hướng tới việc xây dựng linh đài, nếu có thể, chúng tôi xin anh chị em vui lòng hoàn tất nhanh chóng lời hứa của anh chị em, để chúng ta có đủ tài chánh hoàn thành công việc xây cất vào mùa hè năm tới. Nếu anh chị em có bạn bè hay người thân chưa biết về công trình này, hay chưa có cơ hội đóng góp, thì xin anh chị em liên lạc với các linh mục tại 16 cộng đoàn Việt Nam trong Giáo Phận Orange như Nhà Thờ Chính Toà, St Columban, Westminster, St Cecilia, vv. để họ cũng có cơ hội đóng góp cho công trình vĩ đại, lưu truyền một gia bảo đức tin cho những anh chị em Việt Mỹ sau này.

Linh tượng đang được thực hiện bằng một khối đá cẩm thạch mầu trắng từ Nước Ý Đại Lợi, và sẽ hoàn tất chuyển đến nhà thờ chính tòa Christ Cathedral vào tháng Tư năm tới.

Suốt trong Mùa Tạ Ơn năm nay, chúng ta đang có những tượng Mẹ La Vang nhỏ, do một ân nhân ẩn danh tặng. Nếu anh chị em muốn ủng hộ, xin vui lòng đến nhà thờ Christ Cathedral, Polycarp hay Westminster sau Thánh Lễ để chuộc tượng mẹ. Chỉ có 400 tượng thôi. Và tiền thu được sẽ dành cho Dự Án La Vang 100 phần trăm.

Một lần nữa, chớ gì đức tin của chúng ta tiếp tục hướng dẫn chúng ta không chỉ xây dựng Linh Đài Đức Mẹ La Vang, mà còn xây dựng Nước Chúa trên trần gian. Xin cầu chúc anh chị em những ngày lễ nghỉ với người thân được hạnh phúc và tràn đầy ân phúc của Thiên Chúa!
Chúc Mừng Lễ Tạ Ơn!


Rev. Father Nguyễn Văn Tuyên, Co -Chair, La Vang Project, Christ Cathedral Pastor, Blessed Sacrament Church Diocese of Orange

ĐTC Phanxicô: Tình yêu hôn nhân không chỉ kéo dài bao lâu đôi bạn còn xuôi thuận

ĐTC Phanxicô: Tình yêu hôn nhân không chỉ kéo dài bao lâu đôi bạn còn xuôi thuận

Sau khi đã dành 2 buổi yết kiến chung liên tiếp để khai triển giáo lý về giới răn thứ 5 – “chớ giết người” – trong mười điều răn, trong bài huấn dụ trước 25 ngàn tín hữu hiện diện tại quảng trường thánh Phêrô sáng thứ tư 24.10 hôm qua, trong đó có khoảng 150 tín hữu VN đến từ Mỹ, ĐTC bắt đầu giải thích về giới răn thứ 6: chớ ngoại tình. ĐTC nhận xét rằng đây là giới răn liên quan đến cảm xúc và tính dục và ngài nhấn mạnh rằng giới răn này nhắc trực tiếp đến sự trung thành chung thủy và thực tế là không có mối tương quan đích thực nào của con người lại không có sự trung thành và tin tưởng. ĐTC giải thích điều này như sau:

Người ta không thể chỉ yêu thương bao lâu tình yêu còn “xuôi xắn dễ dàng”

Tình yêu được bày tỏ vượt trên lợi ích của cá nhân khi người ta trao tặng tất cả mà không giữ lại gì cho mình. Như Giáo lý Hội thánh khẳng định: “Tình yêu đòi hoỉ phải dứt khoát, không được tạm bợ.” (số 1646). Trung thành là đặc tính của một mối quan hệ tự do, trưởng thành và có trách nhiệm. Một người bạn cũng chứng tỏ mình chân thực bởi vì anh ta vẫn như vậy trong mọi hoàn cảnh, nếu không anh ta không phải là một người bạn.

Chúa Kitô là người bạn trung thành

Chúa Kitô bày tỏ tình yêu đích thực, Người sống trong tình yêu vô biên của Chúa Cha, và bởi điều này, Người là Người Bạn trung tín, là Đấng đón nhận chúng ta ngay cả khi chúng ta phạm sai lầm và luôn luôn muốn điều tốt lành cho chúng ta, ngay cả khi chúng ta không xứng đáng.

Con người cần được yêu thương không điều kiện và ai không nhận sự tiếp đón này thì mang trong mình một sự bất toàn nào đó, mà thường họ không nhận biết. Trái tim con người tìm cách lấp đầy sự trống vắng này bằng những thứ thay thế, bằng cách chấp nhận sự thỏa hiệp và tầm thường, là những thứ xem tình yêu chỉ là hương vị hão huyền.

Ở đây có sự nguy hiểm là gọi tên là tình yêu những mối quan hệ chưa chín chắn và chưa trưởng thành, với ảo tưởng về việc tìm kiếm ánh sáng của cuộc sống trong một điều gì đó, mà trong trường hợp tốt nhất, nó cũng chỉ là sự phản chiếu.

Dáng vẻ bên ngoài không đủ cho một tình yêu đích thực

ĐTC nhận xét rằng khi không nhận định đúng về giá trị và đặc tính đích thực của tình yêu, thì người ta đánh giá quá cao sự hấp dẫn thể lý, điều mà tự nó là một món quà của Thiên Chúa nhưng có mục đích là chuẩn bị con đường đi đến một mối tương quan đích thực và trung thành với con người. Như thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã nói, con người “được kêu gọi đến với sự chân thành hoàn toàn và trưởng thành trong các mối quan hệ", điều "là thành quả dần dần của sự phân định các xung động trong trái tim của một người". Nó là thứ người ta chinh phục, vì mỗi người "phải kiên trì và tập trung học hỏi ý nghĩa của cơ thể là gì". (x. Giáo lý, 12.11.1980).

Cần thời gian chuẩn bị cho hôn nhân

Do đó, lời mời gọi sống đời hôn nhân đòi hỏi một sự phân định chính xác về phẩm chất của mối tương quan và một thời gian đính hôn để kiểm chứng nó. Để đi đến bí tích hôn nhân, những người đính hôn phải hoàn toàn chắc chắn rằng trong mối liên kết của họ có bàn tay của Thiên Chúa, Đấng đi trước họ và đồng hành với họ, và sẽ cho phép họ nói: "Nhờ ơn Chúa Kitô, tôi hứa sẽ luôn trung thành với bạn". Họ không thể hứa hẹn lòng trung thành "trong khi vui cũng như lúc đau buồn, khi mạnh khỏe cũng như lúc đau ốm", và yêu thương và kính trọng nhau mọi ngày trong cuộc sống của họ, chỉ dựa trên căn bản ý muốn tốt lành hay hy vọng rằng "sự việc sẽ diễn tiến tốt". Họ cần phải xây dựng trên nền tảng vững chắc của Tình Yêu trung thành của Thiên Chúa.

Cần chuẩn bị hôn nhân thật sự

ĐTC nhắc rằng hôn nhân cần phải được chuẩn bị thật sự chứ không chỉ là việc làm qua loa. Nó phải là một hành trình, như một người tân tòng chuẩn bị lãnh nhận bí tích rửa tôi. ĐTC nói: Vì thế, trước khi cử hành bí tích hôn phối, chúng ta cần có sự chuẩn bị kỹ càng, tôi muốn nói đến một chương trình giáo lý, bởi vì người ta sống toàn bộ cuộc đời trong tình yêu, và với tình yêu người ta không thể đùa giỡn.

Không thể định nghĩa “chuẩn bị hôn nhân” là 3 hay 4 buổi gặp gỡ học giáo lý tại giáo xứ; không, nó không đúng là chuẩn bị, đây là chuẩn bị giả tạo. Và trách nhiệm của người để cho việc này xảy ra là cha sở, là giám mục, là người để cho việc này xảy ra. Việc chuẩn bị phải kỹ càng cẩn thận và đòi hỏi chúng ta thời gian. Nó không phải là một việc làm hình thức: nó là một bí tích. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị bằng một giáo lý thật sự.

Trung thành có giá trị trong mọi chiều kích của cuộc sống

Trung thành thực chất là một cách hiện hữu, một cách sống. Người ta làm việc với lòng trung thành, người ta nói với sự chân thành, người ta vẫn trung thành với chân lý trong suy nghĩ và hành động của chính mình. Một cuộc sống được đan dệt bởi sự trung thành được thể hiện trong mọi chiều kích và giúp trở thành những người nam và nữ trung thành và đáng tin cậy trong mọi hoàn cảnh.

Sự trung thành của Thiên Chúa giúp chúng ta sống trung thành

ĐTC nhắc nhở rằng để đạt đến một cuộc sống tốt đẹp như thế thì bản tính con người của chúng ta thôi chưa đủ, mà cần có sự trung thành của Thiên Chúa đi vào trong sự hiện hữu của chúng ta. Giới răn thứ 6 nhắc chúng ta biết hướng ánh nhìn về Chúa Kitô, Đấng với sự trung thành của Người có thể lấy đi khỏi chúng ta trái tim ngoại tình và ban cho chúng ta con tim trung thành. Trong Người và chỉ trong Người, có tình yêu không giữ lại và xét lại, có sự trao tặng hoàn toàn mà không có lưu ý hay điều kiện và có sự kiên trì chấp nhận cho đến cùng.

Sự trung thành của chúng ta phát xuất từ sự chết và sống lại của Chúa, từ tình yêu không điều kiện của Người nảy sinh sự bền vững của các mối tương quan. Từ sự hiệp thông với Người, với Chúa Cha và với Chúa Thánh Thần nảy sinh sự hiệp thông giữa chúng ta và biết cách sống trung thành các mối quan hệ của chúng ta.

Hồng Thủy

ĐTC Phanxicô: không yêu thương là bước đầu của việc giết người

ĐTC Phanxicô: không yêu thương là bước đầu của việc giết người

Trước khoảng 25 ngàn tín hữu hiện diện tại quảng trường thánh Phêrô trong buổi tiếp kiến chung vào sáng thứ tư ngày 17.10, ĐTC Phanxicô tiếp tục giải thích về điều răn thứ 5 “Chớ giết người”. Trước hết, ĐTC nhắc lại điều ngài đã giải thích trong bài huấn dụ tuần trước: đối với Thiên Chúa, sự sống con người thật quý giá, thánh thiêng và bất khả xâm phạm. Không ai có thể khinh khi sự sống của người khác hay của chính mình; thực tế là con người mang trong mình hình ảnh của Thiên Chúa và là đối tượng của tình yêu vô cùng của Thiên Chúa, dù cho họ sinh ra trong hoàn cảnh nào. Tiếp đến, ĐTC trình bày  ý nghĩa sâu xa mà Chúa Giêsu mạc khải cho chúng ta trong đoạn Tin mừng theo thánh Mátthêu 5, 21-24.

Các hình thức giết người

ĐTC nói: Chúa Giêsu khẳng định rằng, trước tòa án của Thiên Chúa, cả sự giận dữ đối với anh em mình cũng là một hình thức giết người. Do điều này, thánh Gioan tông đồ viết: “Ai ghét anh em mình là giết người” (Ga 3,15). Nhưng Chúa Giêsu không chỉ dừng lại ở điều này, và trong cùng cách lý luận này, Người nói thêm rằng cả việc sỉ nhục và khinh khi có thể giết chết người. Và chúng ta đã quen thuộc với việc sỉ nhục. Một lời sỉ nhục giống như một hơi thở đối với chúng ta vậy. Và Chúa Giêsu nói: “Hãy dừng lại, bởi vì sỉ nhục là điều xấu, nó giết người.” Người sỉ nhục nói: “Nhưng tôi thì… với loại người này, tôi coi thường họ.” Đây là một hình thức giết đi phẩm giá của một người. Thật là tốt nếu giáo huấn này của Chúa Giêsu đi vào tâm trí và mỗi người chúng ta sẽ nói: “Tôi không bao giờ sỉ nhục ai.” Sẽ là một đề nghị hay, bởi vì Chúa Giêsu nói với chúng ta: ”Xem kìa, nếu bạn sỉ nhục, nếu bạn khinh khi, nếu bạn oán ghét, điều này là việc giết người.”

Cần hòa giải khi tham dự Thánh lễ

ĐTC nói tiếp: Không có bộ luật nào của con người đánh đồng các hành vi khác nhau như thế khi gán cho chúng cùng một mức độ phán xét. Và một cách cương quyết, Chúa Giêsu còn mời chúng ta, ngay lập tức, dừng lại việc dâng lễ vật trong đền thờ nếu nó nhắc chúng ta rằng chúng ta có bất hòa với một người anh em, để đi tìm anh ta và làm hòa với anh ta. Ngay cả chúng ta, khi chúng ta đi tham dự Thánh lễ, chúng ta phải có thái độ hòa giải này với những người mà chúng ta có vấn đề với họ. Ngay cả chúng ta nghĩ xầu về họ thì chúng ta đã sỉ nhục họ rồi. Nhưng nhiều lần, trong khi chúng ta chờ đợi Linh mục đến cử hành Thánh lễ, chúng ta nhiều chuyện một tí và chúng ta nói xấu người khác. Nhưng chúng ta không thể làm điều này. Chúng ta hãy suy nghĩ: sự quan trọng của việc sỉ nhục, sự quan trọng của việc khinh rẻ, sự quan trọng của việc thù ghét. Chúa Giêsu đặt những điều này ngang hàng với việc giết người.

Thờ ơ là giết người

Chúa Giêsu muốn nói điều gì khi Người mở rộng điều răn thứ 5 này đến tận điểm này? ĐTC giải thích: Con người có một sự sống cao quý, rất ý nghĩa, và có một “bản ngã” tâm lý không kém quan trọng so với sự hiện diện thể lý. Trong thực tế, một câu nói không phù hợp là đủ xúc phạm đến sự vô tội của một đứa trẻ. Một cử chỉ lạnh lùng là đủ để làm tổn thương một người phụ nữ. Không tin tưởng người trẻ là đã đủ làm tan vỡ trái tim của họ. Chỉ cần phớt lờ một người là đủ tiêu diệt anh ta. Sự thờ ơ là giết người. Nó giống như là nói với người khác: “Đối với tôi, anh coi như đã chết rổi”, bởi vì như thế là bạn đã giết người đó trong trái tim bạn. Không yêu là bước đầu tiên giết người; và không giết người là bước đầu tiên để yêu.

Nhưng chúng ta là người bảo vệ anh chị em mình

Từ đầu sách Thánh kinh, chúng ta đọc câu nói kinh khủng được tên giết người đầu tiên, Cain, nói ra, sau khi Thiên Chúa hỏi anh ta em của anh ta đâu. Cain trả lời: “Tôi không biết. Tôi có phải là người canh giữ em tôi đâu?” (St 4,9). Những kẻ giết người cũng nói như thế: “nó không liên quan đến tôi”, đó là việc của bạn”, và những điều tương tự. ĐTC đặt câu hỏi: Chúng ta có phải là người canh giữ anh em chúng ta? Và ngài trả lời: Đúng! Chúng ta là người bảo vệ anh em! Chúng ta là người bảo vệ nhau! Và đây là con đường của sự sống, là con đường không giết người

Tình yêu tha thứ và thương xót

Sự sống con người cần tình yêu. Và đâu là tình yêu đích thực? ĐTC giải thích: Đó là tình yêu mà Chúa Kitô đã tỏ cho chúng ta, đó là lòng thương xót. Tình yêu mà chúng ta không thể thiếu đó chính là tình yêu tha thứ, tình yêu đón nhận người đã làm điều không tốt cho chúng ta. Không có ai trong chúng ta có thể sống sót tồn tại mà không có lòng thương xót, tất cả chúng ta đều cần được tha thứ. Do đó, nếu giết người nghĩa là hủy diệt, đàn áp, loại bỏ ai đó, thì không giết người có nghĩa là chăm sóc, xem họ có giá trị, bao gồm chứ không loại bỏ, và cả tha thứ.

“Không làm điều xấu là một việc tốt, nhưng không làm điều tốt thì không phải là điều tốt"

ĐTC khẳng định rằng mỗi người được mời gọi làm điều tốt, điều thiện, hơn là chỉ bằng lòng với việc không làm điều xấu là đủ. Ngài nói: Không ai có thể tự lừa dối mình bằng cách nghĩ rằng: “Tôi ok bởi vì tôi không làm điều gì xấu cả”. Một khoáng chất hay một cái cây – những viên đá cuội ở đó, không làm điều gì xấu, chúng hiện hữu theo kiểu như thế, nhưng một con người thì không. Con người được đòi hỏi hơn thế nữa. Có những điều tốt để làm, được chuẩn bị cho mỗi người chúng ta, mỗi người có việc tốt của mình, nó làm cho chúng ta hoàn toàn là chính mình. “Không giết người” là một lời kêu gọi yêu thương và thương xót, là một lời kêu gọi sống theo Chúa Giêsu, Đấng đã ban sự sống cho chúng ta và đã sống lại vì chúng ta. Một khi chúng ta cùng nhau, trong quảng trường này, lập lại lời của một vị thánh về điều này: “Không làm điều xấu là một việc tốt, nhưng không làm điều tốt thì không phải là điều tốt. Chúng ta luôn phải làm điều tốt.

Giới răn “Chớ giết người” là lời mời gọi yêu thương

ĐTC kết luận rằng giới răn thứ 5 chính là lời mời gọi yêu thương. Ngài nói: Chính Chúa Giêsu, khi nhập thể, Người đã thánh hóa sự sống của chúng ta; chính Người, bằng chính máu của mình, đã làm cho sự sống trở nên vô giá; chính Người, “Đấng khơi nguồn sự sống” (Cv 3,15), nhờ đó mỗi người chúng ta là một món quà của Chúa Cha. Trong Người, trong tình yêu mạnh hơn sự chết của Người và bởi quyền năng của Chúa Thánh Thần do Thiên Chúa ban cho chúng ta, chúng ta có thể đón nhận Lời “chớ giết người” như lời mời gọi quan trọng và thiết yếu nhất: lời mời gọi yêu thương.

Hồng Thủy – Vatican

Mừng 5 năm Đức Thánh Cha Phanxicô phục vụ trong cương vị Giáo Hoàng

Mừng 5 năm Đức Thánh Cha Phanxicô phục vụ trong cương vị Giáo Hoàng

Vatican. Hôm nay 13.03.2018 là kỷ niệm tròn 5 năm Đức Phanxicô thực thi sứ mạng Chủ Chăn Giáo Hội hoàn cầu. Chúng ta hãy hiệp thông cầu nguyện cho vị Cha chung! Nhân dịp này, chúng ta cùng nhìn lại những khoảnh khắc đáng ghi nhớ:

1. Ngay sau khi được bầu chọn làm Giáo Hoàng, Đức Phanxicô ra bao lơn chính giữa Đền thờ Thánh Phêrô tại Vatican để chào thăm mọi người trong tiếng reo hò:

Anh chị em thân mến! Chúc buổi tối tốt lành!

2. Đức Thánh Cha nói về ơn tha thứ trong rất nhiều dịp khác nhau, bằng nhiều cử chỉ cụ thể:

Thiên Chúa không bao giờ mệt mỏi khi tha thứ cho chúng ta. Ngài không ngừng tha thứ cho chúng ta. Vấn đề nằm ở đâu? Vấn đề là do chính chúng ta. Chúng ta được gọi hỏi để sống thứ tha.

3. Đức Thánh Cha không chỉ nhắc lại lời của Chúa Giêsu nói về con đường phục vụ, mà Đức Thánh Cha còn thực thi con đường phục vụ ấy cách cụ thể, với những cử chỉ sống động mà Ngài trao tặng cho những con người bé nhỏ nhất, như người di dân tị nạn, người nghèo khổ, bệnh tật, các trẻ em…

Chúng ta đừng bao giờ quên điều này: Ai làm lớn giữa anh em, phải làm người phục vụ! Ngay cả Đức Giáo Hoàng cũng không được quên điều ấy. Được trao quyền bính, là để phục vụ. Phục vụ theo con đường thập giá của Chúa Giêsu.

4. Niềm vui là một trong những chủ đề trọng tâm trong triều đại Giáo Hoàng của Ngài. Nhưng niềm vui ở đây có nghĩa là niềm vui đến từ cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu.

Niềm vui của chúng ta không phát xuất từ điều này điều nọ, nhưng niềm vui nảy sinh từ cuộc gặp gỡ với một con người, Con Người Giêsu, Đấng luôn ở giữa chúng ta. Niềm vui ấy chúng ta có được, do nhận biết rằng: cùng với Người, chúng ta không bao giờ lẻ loi, cho dù giữa những thời khắc khó khăn thử thách.

5. Giữa thế giới phức tạp hỗn loạn như ngày nay, thật khó để giữ cho mình vững niềm hy vọng. Do đó, Đức Thánh Cha khuyên nhủ và mời gọi mọi người:

Anh chị em thân mến! Làm ơn đừng để cho mình bị cướp mất niềm hy vọng!

Những dòng in nghiêng ở trên, là lời của Đức Thánh Cha trong Video mà quý vị sẽ xem ngay sau đây:

Chuyển ngữ: Tứ Quyết SJ

Ý cầu nguyện của Đức Thánh Cha – Tháng Năm 2017: Cầu nguyện cho các Kitô hữu Châu Phi

Ý cầu nguyện của Đức Thánh Cha -- Tháng Năm 2017: Cầu nguyện cho các Kitô hữu Châu Phi

VATICAN. Trong tháng năm 2017, Đức Thánh Cha đặc biệt mời gọi mọi người cầu nguyện các Kitô hữu Châu Phi, để các Kitô hữu nơi đây có thể trở thành chứng nhân cho hòa bình giữa thời khắc khó khăn hiện nay. Đức Thánh Cha chia sẻ trong Video rằng:

Khi ngắm nhìn Châu Phi, chúng ta dễ thấy thiên nhiên nơi đây phong phú tuyệt vời. Và trên hết, chúng ta thấy niềm vui đầy sức sống của người dân. Chúng ta thấy nền tảng của niềm hy vọng. Đó là gia sản quý giá về trí tuệ, văn hóa và tôn giáo. 

Nhưng chúng ta không thể không thấy những cuộc chiến huynh đệ tương tàn, đang giết hại người dân và tàn phá các nguồn lực tự nhiên và văn hóa.

Hãy cùng Cha và các anh chị em của châu lục vĩ đại này, cầu nguyện cho các Kitô hữu Châu Phi, để các anh chị em ấy theo gương Chúa Giêsu đầy lòng thương xót, nhờ đó họ có thể sống chứng nhân ngôn sứ cho hòa giải, công lý và hòa bình. 

Tứ Quyết SJ

 

Đức tin của Jennifer Bricker, một cô gái sinh ra không có đôi chân

Đức tin của Jennifer Bricker, một cô gái sinh ra không có đôi chân

Sinh ra với một cơ thể khuyết tật, không có đôi chân, trái tim lại nằm ở bên phải thay vì bên trái như bao nhiêu người bình thường khác, bé gái Jennifer Bricker còn bị cha mẹ bỏ rơi vì bị sốc trước tình trạng thể lý của em và cũng vì không có khả năng chữa trị cho em. Bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng có một Đấng khác đã có những chương trình đặc biệt cho cuộc đời của Jennifer.

Jennifer Bricker được ông bà Sharon và Gerald Bricker nhận làm con nuôi. Em đã lớn lên cùng với 3 người con của đôi vợ chồng Kitô hữu tốt lành đạo đức, được chăm sóc với tình yêu thương và em đã sống với một quy luật duy nhất “đừng bao giờ nói tôi không thể.” Jennifer chia sẻ: “Tôi không bao giờ bị gia đình, các bạn học ở trường và các thầy cô giáo, cũng như huấn luyện viên của tôi đối xử phân biệt, khác với người nào khác. Lớn lên, đối với tôi, đó là một điều đơn giản.” Chỉ trong một thời gian ngắn, Jennifer nhận ra rằng mình đã thành công trong các hoạt động thể lý mà cô tham gia như trượt patin, chơi bóng chuyền, nhào lộn, thể dục dụng cụ. Hiện nay Jennifer đang sống và làm việc như một vận động viên thể dục dụng cụ chuyên nghiệp ở Hollywood.

Năm tháng trôi qua, niềm đam mê thể thao trong Jennifer cũng lớn lên và cô cảm thấy bị thu hút bởi Dominique Moceanu, vận động viên thể dục trẻ nhất của Hoa kỳ đã đạt huy chương vàng Olympic. Jennifer luôn cảm thấy có một thứ liên kết với Dominique. Cô nhìn thấy mình nơi Dominique, cô suy nghĩ: cô ta từng là một cô gái bé nhỏ, tôi cũng thế. Cô ta người Rumani, tôi cũng vậy. Cô ta có bản tính can đảm như tôi. Khi lên 16 tuổi, Jennifer muốn tìm biết các thông tin về gia đình ruột thịt, từ đó cô đã chào đời trong thế giới này. Mẹ nuôi của cô đã tìm lại trong các tài liệu nhận con nuôi và đã tìm ra một chi tiết làm thay đổi cuộc sống của Jennifer: tên họ thật của cô chính xác là Moceanu, giống như tên họ của thần tượng Dominique. Jennifer mất 4 năm để thu thập đầy đủ các tài liệu cần thiết trước khi gặp và nói với thần tượng Dominique Moceanu của cô rằng có thể họ là hai chị em ruột. Jennifer đã viết một lá thư cho Dominique, trong đó cô nói về nguồn gốc Rumani của mình, về việc mình được nhận nuôi, về tình yêu dành cho thể dục, về sự thu hút dành cho Dominique và về việc cô khám phá ra họ có cùng tên họ. Cuối thư, cô cho biết mình muốn làm một xét nghiêm AND nếu Dominique đồng ý, chỉ để chứng minh mối liên hệ của họ. Sau này khi Jennifer gặp Christina, một người chị em khác, thì hai người giống nhau như đúc. Hai người dường như là chị em sinh đôi.

Jennifer không xem giới hạn thể lý của mình như một khuyết tật. Cô chia sẻ: “Tôi cảm thấy mình đáng yêu như tôi đang là, nhỏ bé và không có chân. Cô thấy việc không có chân là một đặc tính, một phần của mình. Cha mẹ cô đã dạy cô đối diện với cuộc sống trực diện, chiến đấu bằng những giấc mơ và ý tưởng. Nhưng trên hết họ đã truyền cho cô giá trị của một đức tin được sống cách chân thực như cô nói: “Tôi cầu nguyện và đọc Lời Chúa mọi ngày. Khi tôi làm điều này như một cuộc hẹn hàng ngày, đời sống của tôi được thay đổi. Tất cả đã bắt đầu từ đây.”

Năm 2009, Jennifer đã tham gia vào một tour diễn với Britney Spears, một sự kiện đặc biệt đối với cô. Tour diễn thành công về tổng thể nhưng việc đối diện với quá nhiều người bắt đầu gợi lên trong lòng Jennifer cảm giác khó chịu về dáng vẻ xấu xí của mình. Dù tất cả nói với cô là cô xinh đẹp nhưng tâm trí cô nghĩ khác. Bị dày vò bởi ý tưởng ám ảnh này, Jennifer quyết định thay đổi cuộc sống. Lúc ấy là gần Mùa Chay, Jennifer quyết định, trong 40 ngày, cô dán các tấm hình của người thân và bạn bè lên tấm gương mà hàng ngày cô nhìn thấy mình và cho là mình xấu xí, và cầu nguyện xin Chúa giúp cô biết điều cần làm. Chính từ tấm gương với hình ảnh của những người thân yêu, Jennifer bắt đầu cảm tháy một dòng suối yêu thương, vui mừng và an bình. Cô nói: “Không có ai có thể giúp tôi thoát ra tình cảnh này, nhưng chỉ có Chúa đã làm điều đó.” Cô đã bắt đầu đọc Kinh Thánh mỗi ngày để chọn niềm vui ngay cả khi cô không cảm thấy nó trong lòng, để chọn chiến thắng cuộc chiến của mình mỗi ngày cả khi cô cảm thấy mình không có sức làm điều đó, để chọn yêu thương chính mình và cảm thấy mình xinh đẹp, cả khi cô cảm thấy mình mập béo.

Đối với Jennifer, không có gì là dễ dàng, nhưng từ kinh nghiệm đó, cô đã rút ra một bài học rất quan trọng: “Tôi hiểu rằng Chúa đã tạo dựng nên tôi như một chiến binh. Và vũ khí của tôi chỉ có một, đó là để Chúa chiếu sáng trong tôi, để lan truyền tình yêu và niềm vui của Người.” (Aleteia 05/04/2017)

Hồng Thủy

Ý cầu nguyện của Đức Thánh Cha – Tháng Hai 2017: Tiếp đón những ai đang cần trợ giúp

Ý cầu nguyện của Đức Thánh Cha – Tháng Hai 2017: Tiếp đón những ai đang cần trợ giúp

VATICAN. Trong tháng hai năm 2017, Đức Thánh Cha đặc biệt mời gọi mọi người tiếp đón những ai đang cần trợ giúp, đặc biệt là người nghèo, người tị nạn và những ai đang ở bên lề xã hội. Đức Thánh Cha chia sẻ trong Video rằng:

Chúng ta đang sống trong thành phố, với những tòa nhà cao chọc trời, với các trung tâm mua sắm, và những sàn giao dịch bất động sản kếch xù… nhưng lại bỏ rơi một phần của chính mình tại những vùng ngoại biên.

Các hệ quả của tình trạng này là: phần lớn người dân bị loại trừ và chịu thiệt thòi. Người dân không có công ăn việc làm, không có lựa chọn, không có lối thoát.

Đừng bỏ rơi họ!

Hãy cùng Cha cầu nguyện cho tất cả những ai đang chịu cảnh khốn khó, đặc biệt là những người nghèo, người tị nạn và những ai đang ở bên lề xã hội, để họ có thể được đón nhận và được an ủi trong các cộng đồng của chúng ta.

Để theo Chúa Giêsu, bạn phải lên đường, không có tâm hồn ngồi lỳ

Để theo Chúa Giêsu, bạn phải lên đường, không có tâm hồn ngồi lỳ

Để có thể đi theo Chúa Giêsu, bạn phải lên đường, bạn phải bước đi, bạn không được dậm chân tại chỗ với tâm hồn ngồi lỳ. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện Marta.

Đừng đứng một chỗ rồi nhìn vào cuộc sống người khác mà xét đoán

Nhiều lần người ta muốn tung hô Chúa làm vua, vì họ nhận thấy Chúa là “nhà chính trị lỗi lạc” nhưng Chúa bỏ họ mà ẩn đi nơi khác. Thế nhưng Chúa vẫn để cho dân chúng đi theo Ngài vì Ngài biết chúng ta đều là những kẻ tội lỗi. Vấn đề lớn nhất là có những người không theo Chúa Giêsu mà lại lỳ ra đó.

Có người cứ đứng đó, đứng ở bên lề đường mà quan sát. Họ ngồi một chỗ mà không nhúc nhích. Có một số kinh sư ngồi đó nhìn, nhìn từ hành lang. Họ không bước đi trong cuộc sống, nên chẳng có gì phải sợ gặp nguy hiểm cả! Họ ở yên một chỗ mà xét đoán người dân. Thậm chí có những lời nặng nề như: Nhìn đám dân ngu muội kìa! Đúng là những kẻ nhẹ dạ cả tin, những kẻ mê tín! Chúng ta cũng bao lần làm như thế, khi đứng nhìn lòng đạo đức bình dân của những người đơn sơ. Tâm thế giáo sĩ trị đã làm cho chúng ta gây hại tới mức nào cho Giáo hội. Những chuyện như thế vẫn còn tiếp diễn.

Để gặp được Chúa Giêsu, cần dám mạo hiểm

Những người hôm nay đến với Chúa Giêsu đã phải làm cuộc đánh liều. Đó là dỡ mái nhà ra, tạo một cái lỗ để có thể thả cái chõng có người bất toại xuống trước mặt Chúa. Họ đã mạo hiểm với chủ nhà, vì chủ nhà có thể kiện họ và họ phải hoàn trả chi phí sửa nhà. Câu chuyện về người phụ nữ bị bệnh 18 năm cũng thế. Bà đã liều khi chạm vào gấu áo Chúa. Bà liều lĩnh vì bà có thể bị xấu hổ vì việc làm ấy. Chúng ta cũng thử nghĩ về người phụ nữ Canaan. Tất cả họ đã liều mạng và đã tìm thấy ơn cứu độ.

Việc đi theo Chúa, không phải là điều dễ dàng, nhưng rất đẹp. Khi đi theo Chúa, luôn có những bất trắc rủi ro. Nhưng rồi chúng ta sẽ được Chúa tha thứ tội lỗi và được Chúa chữa lành. Chúng ta biết mình là kẻ tội lỗi, và để theo Chúa, để gặp Chúa, chúng ta cần can đảm liều lĩnh.

Đừng có một tâm hồn ngồi lỳ trong thất vọng

Đi theo Chúa Giêsu bởi vì chúng ta cần điều gì đó trong việc đi theo Chúa, và điều ấy có nghĩa là theo Chúa trong đức tin. Đây chính là đức tin. Tin tưởng phó thác nơi Chúa Giêsu, tin Chúa Giêsu, nên những kẻ khiêng người bất toại hôm nay mới dám liều dỡ mái nhà tạo cái lỗ, để giúp người bất toại có thể gặp được Chúa. Họ tin Chúa bởi vì Chúa có thể chữa lành cho người bất toại.

Tôi có thể tự hỏi: Lạy Chúa Giêsu, con có tín thác vào Chúa, con có dâng trọn cuộc sống con cho Chúa không? Có những tâm hồn ngồi lỳ ra đó, nhìn xem người khác, nhìn xem cuộc sống. Tâm hồn con có ngồi lỳ ra đó, có đóng cửa trong cay đắng, trong thất vọng không? Hôm nay mỗi người có thể tự hỏi lòng mình những câu hỏi ấy.

Tứ Quyết SJ

Để gặp Chúa Giêsu, chúng ta phải lên đường

Để gặp Chúa Giêsu, chúng ta phải lên đường

thanh-le-tai-nha-nguyen-marta-28-11-2016

Đức tin Kitô giáo không phải là một lý thuyết, cũng không phải là một triết thuyết, mà là cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện Marta. Đức Thánh Cha nói rằng, để thực sự gặp được Chúa Giêsu, chúng ta phải lên đường với ba thái độ: kiên trì cầu nguyện, cần mẫn thực thi đức ái, và ngợi khen Chúa với lòng hoan hỉ.

Gặp gỡ Chúa Giêsu: đây chính là ân phúc của Mùa Vọng. Đức Thánh Cha diễn giải bài giảng xoay quanh trọng tâm là cuộc gặp gỡ Chúa. Mùa Vọng là thời gian để lên đường đi gặp Chúa, chứ không phải là thời gian để ngồi yên một chỗ.

Thức tỉnh cầu nguyện, thực thi bác ái và vui tươi ngợi khen: Chúng ta sẽ gặp Chúa

Giờ đây chúng ta tự hỏi: làm thế nào tôi có thể gặp Chúa Giêsu? Thái độ mà tôi cần có để gặp Chúa là gì? Tôi phải chuẩn bị tâm hồn mình ra sao?

Trong lời nguyện đầu lễ, phụng vụ nhắc chúng ta nhớ ba thái độ: tỉnh thức cầu nguyện, thực thi bác ái, và vui tươi ca mừng. Tôi phải tỉnh thức cầu nguyện. Tôi phải chủ động trong yêu mến, tình yêu mến giữa anh chị em với nhau. Không chỉ là bố thí. Không. Không chỉ là bỏ qua cho những kẻ làm phiền tôi. Không chỉ là chịu đựng sự ồn ào mà con cái gây ra trong nhà, hoặc những khó chịu mà vợ, chồng hoặc mẹ chồng gây ra… Tôi không biết… Cần bao dung rộng lượng… Luôn cần thực thi đức bác ái, một đức mến sống động. Ngợi khen Chúa với niềm vui hoan hỉ. Đó là lối sống mà chúng ta thực thi để đón gặp Chúa. Đó là cách đón chờ rất tuyệt. Đừng đứng yên một chỗ. Như thế chúng ta sẽ gặp Chúa.

Tuy nhiên, sẽ có bất ngờ vì Ngài là Thiên Chúa của những bất ngờ. Ngay cả Thiên Chúa, Ngài cũng đâu có đứng yên một chỗ. Khi tôi trên đường tìm gặp Ngài, thì Ngài cũng trên đường đến gặp tôi. Khi chúng ta gặp nhau, thì tôi ngỡ ngàng, vì Ngài đã lên đường tìm gặp tôi trước khi tôi lên đường tìm Ngài.

Chúa luôn đi bước trước trong cuộc gặp gỡ

Sự ngạc nhiên khi gặp Chúa là khám phá ra rằng Chúa đã đi bước trước chúng ta. Ngài luôn đi bước trước. Ngài luôn là người đầu tiên lên đường để tìm gặp chúng ta. Đó cũng là điều đã xảy ra tại thành Caphacnaum.

Chúa luôn đi xa hơn. Khi chúng ta bước một bước, Ngài đã bước mười bước. Luôn luôn như thế. Ân sủng của Ngài, tình yêu của Ngài, sự nhân lành của Ngài rất phong phú. Ngài không mệt mỏi đi tìm chúng ta. Đôi khi chúng ta nghĩ rằng, gặp Chúa thì thật là điều tuyệt vời, ví như trường hợp vị tướng Naaman người xứ Syria, một người bị phong hủi: nhưng cuộc gặp ấy không phải dễ dàng… Ông đã bất ngờ với cách hành động của Thiên Chúa. Thiên Chúa của chúng ta là Thiên Chúa của những bất ngờ. Ngài đang kiếm tìm, chờ đợi chúng ta, và Ngài chỉ cần những bước nhỏ trong thiện ý của chúng ta.

Chúng ta cần có ước muốn gặp Ngài, và rồi Ngài sẽ giúp chúng ta, Ngài sẽ cùng đi, sẽ đồng hành trong suốt cuộc đời chúng ta. Nhiều lần, chúng ta đã bỏ nhà ra đi, nhưng Ngài luôn đợi chờ như người Cha mong đợi đứa con đi hoang trở về.

Đức tin không phải là nhờ biết giáo thuyết, nhưng chính là cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu  

Rất nhiều lần Ngài đến gặp chúng ta. Gặp gỡ Chúa: điều này rất quan trọng! Gặp gỡ. Như Đức Bênêđictô XVI đã nói, đức tin không phải là một lý thuyết hoặc triết thuyết hoặc ý tưởng, đức tin là cuộc gặp gỡ. Đó là gặp gỡ Chúa Giêsu. Nếu bạn chưa gặp được lòng thương xót của Ngài, thì cho dù bạn nhớ Kinh Tin Kính, đó cũng chỉ là trí nhớ, chứ bạn chưa có đức tin.

Các tiến sĩ Luật biết mọi thứ, biết mọi giáo thuyết thời đó, nhưng họ không có đức tin, vì họ quay lưng với Thiên Chúa. Giờ đây chúng ta nài xin ân sủng từ Thiên Chúa: “Lạy Thiên Chúa là Cha chúng con, xin thức tỉnh chúng con, để chúng con khao khát đón gặp Chúa Kitô với sự chuẩn bị tốt lành, để chúng con gặp được Chúa Giêsu.” Do đó, chúng ta nhớ tới ơn xin này trong cầu nguyện, trong khi thực thi đức ái và trong khi vui mừng ngợi khen Chúa. Khi ấy, chúng ta sẽ gặp Chúa và chúng ta sẽ nhận được sự ngạc nhiên diệu kỳ.

Tứ Quyết SJ

Cái chết không còn là đáng sợ nếu chúng ta trung thành với Chúa

Cái chết không còn là đáng sợ nếu chúng ta trung thành với Chúa

thanh-le-tai-nha-nguyen-marta-22-11-2016

Trung thành với Chúa sẽ không làm chúng ta thất vọng. Ngay cả trong giờ chết hoặc giờ phán xét, nếu chúng ta trung tín, chúng ta không còn sợ hãi. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện thánh Marta. Đức Thánh Cha nhắc nhở về sự tha hóa, về những những người sống như thể không bao giờ chết. Ngài mời gọi mọi người hãy nghĩ về từng bước đường đời.

Đây là lời gọi mời của Chúa: là hãy suy nghĩ cách nghiêm túc về ngày cuối cùng, về ngày cuối đời của mỗi người, bởi vì mọi người đều sẽ có ngày kết thúc. Đó cũng là điều Giáo hội mời gọi phản tỉnh trong tuần cuối của Năm Phụng Vụ.

Chúng ta nghĩ về dấu vết mà chúng ta để lại trong đời

Tôi không thích nghĩ về những điều ấy, nhưng đó lại là sự thật. Khi mỗi người qua đời, khi những năm tháng trôi đi, hầu như chẳng còn ai nhớ tới chúng ta nữa. Tôi có một danh sách về nơi chốn và ngày giờ của những người qua đời, và mỗi ngày tôi thấy những dịp kỉ niệm những lễ giỗ, tôi thấy cách thế mà thời gian trôi qua. Điều này buộc chúng ta phải nghĩ về những gì chúng ta để lại, về những dấu vết của cuộc đời chúng ta. Vào ngày sau hết, như được nói tới trong sách Khải Huyền của thánh Gioan, sẽ có cuộc phán xét cho từng người chúng ta.

Thật là tốt cho chúng ta để nghĩ rằng: Tôi sẽ ra thế nào trong ngày đứng trước Chúa Giêsu? Khi Người hỏi tôi về những nén bạc Người trao cho tôi, về những gì tôi đã làm với nén bạc ấy; khi Người hỏi tôi về tình trạng tâm hồn tôi, về những hạt giống được gieo vãi trong trái tim tôi, những hạt giống ấy nảy sinh hoặc bị bóp nghẹt, như được kể trong Dụ ngôn về Nước Thiên Chúa. Tôi có một trái tim rộng mở không? Tôi làm sinh lợi từ những nén bạc hay lại đem giấu đi?

Tất cả chúng ta sẽ ra trước tòa phán xét

Do đó, mỗi người chúng ta sẽ đứng trước Chúa Giêsu trong Ngày Phán Xét. Trong bài Tin Mừng theo thánh Luca, Chúa Giêsu cảnh báo các môn đệ: “Các con hãy ý tứ kẻo bị người ta lừa dối!” Có những thứ lừa dối, ví như sự tha hóa, ví như sự dửng dưng lạnh lùng, những thứ hời hợt, những thứ không còn dành chỗ cho điều gì là linh thiêng, những thứ nói cho người ta như thể người ta không chết. Chúa sẽ đến khi nào?

Tôi nhớ hồi còn nhỏ, khi đi học giáo lý, tôi được dạy có 4 sự sau cùng: sự chết, phán xét, thiên đàng, hỏa ngục. Sau khi phán xét thì không còn khả thể nào nữa, không thể… “Nhưng thưa cha, nói thế là để dọa chúng con, để làm cho chúng con sợ…” – “Không, đó là sự thật!” Bởi vì nếu bạn không chăm sóc tâm hồn bạn, thì dù Chúa luôn ở cùng bạn mà bạn lại luôn sống xa Ngài. Đó là một sự nguy hiểm, và có một hiểm nguy là bạn tiếp tục xa Ngài mãi mãi. Điều này thật quá tệ phải không!

Chúng ta không còn sợ chết nếu chúng ta trung thành với Chúa

Trung thành với Chúa sẽ không làm chúng ta thất vọng. Nếu mỗi người trong chúng ta trung thành với Chúa, thì khi cái chết đến, chúng ta sẽ nói như Thánh Phanxicô nói: “Chị chết đến”… Đừng sợ. Khi ngày phán xét đến, chúng ta nhìn thấy Chúa và thưa rằng: “Lạy Chúa, con có quá nhiều tội lỗi, nhưng con đã cố gắng trung thành”. Chúa thì luôn nhân lành. Tôi xin đưa ra lời khuyên và đây là lời khuyên của Chúa trong sách Khải Huyền: “Hãy trung thành cho đến chết, và Ta sẽ ban cho ngươi triều thiên sự sống.” (Kh 2,10). Với lòng trung thành, chúng ta không còn lo ngại, không còn sợ hãi trong ngày cuối cùng, trong ngày kết thúc cuộc đời, trong ngày phán xét chung.

Tứ Quyết SJ

Nhận ra tiếng gõ cửa của Thiên Chúa

Nhận ra tiếng gõ cửa của Thiên Chúa

thanh-le-tai-nha-nguyen-marta-15-11-2016

Hãy cẩn thận, đừng trở thành “những Kitô hữu hâm hẩm” vì khi ấy, chúng ta đánh mất ánh sáng của Chúa. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện Marta. Đức Thánh Cha chỉ ra rằng, Thiên Chúa luôn cố gắng sửa lỗi chúng ta, để thức tỉnh tâm hồn chúng ta, để làm cho tâm hồn chúng ta nồng ấm. Đức Thánh Cha cũng mời gọi mọi người hãy nhận ta ngày giờ Chúa gõ cửa tâm hồn.

Đức Thánh Cha chia sẻ bài giảng khởi đi từ bài đọc trích sách Khải Huyền. Trong đó, thánh Gioan cảnh báo sự thờ ơ nửa vời trong cộng đoàn Kitô hữu tiên khởi. Khi ấy, Chúa dùng ngôn từ rất mạnh để nói với “những Kitô hữu không nóng mà cũng chẳng lạnh” mà rằng: “Vì ngươi hâm hẩm, không nóng mà cũng chẳng lạnh, nên Ta mửa ngươi ra khỏi miệng Ta.”

Nơi bình an giả tạo, không có Thiên Chúa hiện diện

Không có một loại bình an mà yên tĩnh đến lạnh lẽo. Điều gì làm nên sự ấm áp? Có thể là nghĩ mình giàu có! Có thể cho rằng, mình giàu rồi và chẳng cần gì nữa! Và thế là bình an. Đây là sự bình an giả tạo. Khi linh hồn của giáo hội, của gia đình, của cộng đoàn luôn luôn yên tĩnh, thì không có Thiên Chúa.

Không thể rơi vào sự yên tâm giả tạo rằng, tôi không cần bất cứ điều gì và tôi cũng chẳng làm tổn thương bất kỳ ai. Chúa cảnh báo những người tự coi mình là giàu có theo kiểu tự đủ rằng, thực sự họ đang bất hạnh và đau khổ. Tuy nhiên, có một tình yêu có thể giúp họ khám phá sự phong phú và sức sống. Tình yêu ấy chỉ đến từ Thiên Chúa mà thôi.

Giàu có theo kiểu không cần gì nữa, lại có nghĩa là đang trần trụi

Chẳng phải là tâm hồn lành mạnh khi nghĩ rằng mình giàu có bởi vì mình tốt lành, vì mình làm mọi việc đều tốt và tất cả đều êm đẹp. Có một thứ lành mạnh đến từ Thiên Chúa, Đấng luôn vác thập giá, Đấng luôn mang lấy bão tố, Đấng làm cho tâm hồn con người thức tỉnh. Lời khuyên là: hãy mua áo trắng tinh tuyền để mặc, bởi vì bạn đang trần trụi và xấu hổ. Những người hâm hẩm không nhận ra là mình trần trụi, giống như câu chuyện về đứa trẻ nói với ông vua trần truồng rằng: ngài là vua nhưng là vua trần truồng. Với ông vua ấy, có một sự ấm áp sung túc nhưng lại trần trụi.

Loại sung túc đầy đủ ấy lấy mất khỏi chúng ta khả năng chiêm ngưỡng, khả năng nhìn thấy những điều tuyệt vời và vẻ đẹp của Thiên Chúa. Và khi ấy, Thiên Chúa cố gắng đánh thức lòng người, để giúp giúp họ thay lòng đổi dạ. Tuy nhiên, có một cách thức khác để Thiên Chúa hoạt động. Đó là cách Ngài mời gọi chúng ta: “Này, Ta đứng trước cửa mà gõ.” Thật là quan trọng cho chúng ta khi có thể cảm nhận và nghe được tiếng gõ cửa của Thiên Chúa, vì Ngài muốn làm điều tốt cho chúng ta, vì Ngài muốn bước vào nhà chúng ta.

Nhận ra tiếng gõ cửa của Thiên Chúa

Có những Kitô hữu nói rằng, họ chẳng thể nhận ra được: khi nào Chúa gõ cửa. Vì với họ, mọi tiếng động đều như nhau. Thế nên, chúng ta cần biết được khi nào Chúa gõ cửa, khi nào Ngài mang lại niềm an ủi cho chúng ta. Có thể Chúa đứng trước chúng ta và muốn nhận lời mời từ chúng ta. Những gì đã xảy ra cho ông Zakêu trong bài Tin Mừng hôm nay? Cái tò mò muốn nhìn thấy Chúa Giêsu của ông, cách nào đó được tác động bởi Chúa Thánh Thần.

Sáng kiến và lời mời đến từ Thần Khí Thiên Chúa, đến từ Chúa Giêsu. Chúa Giêsu nhìn lên Zakêu và nói: Hôm nay Ta sẽ ở lại nhà ông. Chúa luôn ở lại… ở lại trong tình yêu mến: hoặc là Ngài sửa lỗi chúng ta, hoặc là Ngài mời ta ăn tối hoặc là Ngài được ta mời. Ngài sắp nói với chúng ta: “Hãy thức dậy!”. Ngài sắp nói với chúng ta: “Hãy mở ra!”. Ngài sắp nói với chúng ta: “Hãy xuống đi!”. Luôn luôn là Ngài. Con có biết phân biệt hay không, trong trái tim con, khi nào Chúa muốn “đánh thức” con, khi nào Chúa nói với con là “mở ra”, khi nào Chúa nói với con là “hãy xuống đi”? Xin Chúa Thánh Thần ban cho con ân sủng để con có thể nhận ra những tiếng gọi của Chúa trong trái tim con.

Tứ Quyết SJ

Địa Lý Nước Việt Nam

Địa Lý Tự Nhiên -TómTắt


Vị trí

Đông Nam Châu Á
phía đông bán đảo Đông Dương
Hình chữ S
khoảng cách từ bắc tới nam (theo đường chim bay) 1.648 km
khoảng cách hẹp nhất theo chiều đông sang tây50 km
bờ biển dài 3.260 km không kể các đảo
cực Bắc: Lũng Cú (Long Sơn, núi Rồng)
cựcnamtrênđấtliền: mũiRạchTàu(CàMau)
quần đảoHoàngSa vàTrường Sa
Diện tích331213 km²
đất liền 324480 km²
đảoPhúQuốc589 km²

Địa Hình

miền núi và trung du
đồngbằngsôngHồng
dãyTrường Sơn
đồngbằngduyênhảimiềnTrung
đồngbằngsôngCửuLong
nội thuỷ hơn 4200 km²

dia-ly-nuoc-viet-nam

Biện Pháp Điệp Từ – Điệp Ngữ

Biện Pháp Điệp Từ – Điệp Ngữ

1. Thế nào là điệp ngữ?

Điệp ngữ là việc lặp lại nhiều lần một từ, một cụm từ hoặc cả câu trong một khổ thơ, một đoạn văn hay trong một bài thơ hay một bài văn.

DiepTuDiepNgu

2. Các hình thức điệp ngữ

a) Lặp từ, cụm từ, câu nhằm tạo ra sự nhấn mạnh

Buồn trông cửa bể chiều hôm,

Thuyền trôi thấp thoáng cánh buồn xa xa,

Buồn trông ngọn nước mới sa,

Hoa trôi man mác biết là về đâu.

Buồn trông ngọn cỏ dầu dầu,

Chân mây mặt nước một màu xanh xanh.

Buồn trông gió cuốn mặt duyềnh,

Tiếng mưa sầm sập vây quanh chỗ ngồi

từ "buồn trông" được lặp đi lặp lại là 1 điệp ngữ để làm nổi bật nỗi buồn của Thúy Kiều.

b) Lặp từ, cụm từ, câu nhằm tạo ra sự liệt kê

Hạt gạo làng ta

Có vị phù sa

Của sông Kinh Thầy

Có hương sen thơm

Trong hồ nước đầy

Có lời mẹ hát….

Có bão tháng bẩy

Có mưa tháng ba

(Hạt gạo làng ta – Trần Đăng Khoa)

Việc lặp lại nhiều lần từ có trong bài là sự liệt kê những chất làm nên hạt gạo và giúp người đọc thấy được: để làm ra hạt gạo trong thời chiến tranh thật là khó. Cây mạ được cấy xuống không chỉ có phù sa màu mỡ, có hương được chắt lợ cái tinh túy của đất trời, có sự tảo tần sớm hôm của người nông dân mà còn có cả những thiên tai và tàn phá.

c) Lặp từ, cụm từ, cả câu nhằm tạo sự khẳng định


VD: Phượng không phải là một đóa, không phải vài cành, phượng đây là cả một loạt, cả một vùng, cả một góc trời đỏ rực… 
Cách sử dụng điệp ngữ trong câu văn trên có tác dụng khẳng định số lượng hoa phượng ở đây là nhiều vô kể…

 

3. Thực Hành

 

1. Hãy chỉ ra những điệp ngữ trong đoạn thơ, đoạn văn sau và nêu tác dụng của những điệp ngữ đó. ( Nhằm nhấn mạnh ý gì, hoặc gợi cảm xúc gì cho người đọc?)

 

Người ta đi cấy lấy công 
Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề.
Trông trời, trông đất, trông mây
Trông mưa, rông nắng, trông ngày, trông đêm
Trông cho chân cứng đá mềm
Trời êm bể lặng mới yên tầm lòng
(Đi cấy – Ca dao)

 

2. Điền những từ thích hợp vào ô trống để tạo thành những câu văn có dùng điệp ngữ
a) Làng quê tôi tràn ngập màu xanh:……….rất non tơ của đồng lúa,……….thật đậm đà của bãi ngô,……….đến mượt mà của thảm cỏ.
b) Hoa hồng ……gần, hoa huệ …….xa, hoa nhài……đây đó. hương thơm tỏa lan khắp vườn.

 

3. Viết lại những câu văn sau có dùng điệp ngữ nhằm nhấn mạnh và gợi cảm xúc cho người đọc:
a) Tôi yêu căn nhà đơn sơ, khu vườn đầy hoa thơm trái ngọt và cả lũy tre thân mật làng tôi.
– > Tôi yêu căn nhà đơn sơ, yêu khu vườn đầy hoa thơm trái ngọt và yêu cả lũy tre thân mật làng tôi.
b) Bức tranh buổi sớm trên quê hương tôi đẹp quá! đến mê hồn!
– >

c) Tôi lớn lên bằng tình thương của bố, của mẹ, của bà con xóm giềng nơi tôi ở.
– >

4. Tập viết đoạn văn có sử dụng điệp ngữ
Hãy viết một đoạn văn miêu tả trong đó có sử dụng điệp ngữ
+ Đoạn văn tả cây ăn quả:

+ Đoạn văn nói về tình cảm bạn bè: 
 

Đức Thánh Cha gặp gỡ 6 ngàn thành viên các ca đoàn trẻ

Đức Thánh Cha gặp gỡ 6 ngàn thành viên các ca đoàn trẻ

Đức Thánh Cha gặp gỡ 6 ngàn thành viên các ca đoàn trẻ

VATICAN. Sáng ngày 31-12-2015, ĐTC đã tiếp kiến 6 ngàn thành viên các ca đoàn trẻ về Roma tham dự Đại hội quốc tế lần thứ 40.

6 ngàn người trẻ từ 5 đến 28 tuổi, thuộc các ca đoàn đến từ 18 quốc gia, trong đó có Italia, Đức, Áo, Tây Ban Nha, Bồ đào nha, Brazil, Ba Lan, Thụy Sĩ, Thụy Điển, Hoa Kỳ, Ai Len và một số nước khác trong đó có Hàn Quốc và Nhật Bản. Họ dự Đại hội từ ngày 28-12-2015 đến 1-1-2016 với chủ đề ”Các em hãy hát lên niềm hy vọng của mình”.

 Đối thoại với các em

Trong cuộc gặp gỡ, ĐTC đã trả lời một số câu hỏi do 3 em nêu lên.

1. ĐGH nghĩ gì về các bài ca của chúng con? Ngài có thích hát không?

ĐTC cho biết ngài thích nghe hát, nhưng không biết hát, ”tôi như con lừa, vì không biết hát. Tôi cũng không nói hay vì tôi có một khuyết tật về phát âm khi nói”… Tôi có một người ông làm nghề thợ mộc, vẫn luôn hát trong lúc làm việc. Bài ca có tác dụng giáo dục tâm hồn, mang lại ích lợi cho tâm hồn. Ví dụ một bà mẹ muốn cho đứa con nhỏ của mình ngủ, bà không nói với con: một, hai, ba, bốn.. nhưng bà hát ru con.. Đứa bé cảm thấy yên hàn và thiếp ngủ. Thánh Augustino nói một câu rất hay khi bàn về đời sống Kitô: ”Hãy hát và tiến bước”. Đời sống Kitô là một con đường, nhưng không phải con đường buồn sầu, trái lại là con đường vui tươi. Vì thế mà ta hát. Hát và tiến bước!

2. Làm sao mà ĐGH tốt lành như vậy, không bao giờ nổi giận? Đâu là những điều dốc lòng tốt của ĐGH cho năm mới?

ĐTC nhắc lại câu trả lời của Chúa Giêsu cho chàng thanh niên trong Phúc Âm gọi Ngài là ”Thầy nhân lành”: Chỉ có Thiên Chúa là Đấng nhân lành! Như vậy chúng ta là kẻ xấu hay sao? Không phải vậy, nửa này nửa kia.. Chúng ta vẫn luôn có vết thương của tội nguyên tổ khiến chúng ta không luôn luôn tốt lành..

”Cũng có những lúc cha nổi giận, nhưng không cắn! Đôi khi cha cũng nổi giận khi có người làm điều không tốt.. Nhưng cha dừng lại và suy nghĩ về những lần cha đã làm cho người khác nổi giận. Và cha nghĩ: ”Mình cũng đã làm cho người khác nổi giận, đúng vậy, bao nhiêu lần, vì thế mình không có quyền nổi giận.. Giận dữ là điều làm cho tâm hồn bị nhiễm độc. Bao nhiêu lần cha thấy các trẻ em kinh hãi vì cha mẹ chúng hoặc ở trường người ta trách mắng chúng. Khi một người giận dữ và trách mắng thì họ làm hại, gây tổn thương: Trách mắng người khác cũng như đâm một con dao vào tâm hồn, và đó không phải là điều tốt..

”Có những người mà các con chắc chắn là biết, họ có một tâm hồn cay đắng, luôn cay đắng, họ sống trong giận dữ. Dường như mỗi buổi sáng họ đánh răng bằng dấm, nên mới nổi giận như vậy. Người như thế là người bệnh hoạn..

Về sự dốc lòng trong năm mới, ĐTC cho biết ngài đã đưa ra những điều dốc lòng khi tĩnh tâm, đó là cầu nguyện nhiều hơn. Vì các GM, LM, phải hướng dẫn Dân Chúa trước tiên bằng lời cầu nguyện, đó là việc phục vụ đầu tiên..

3. Khi còn nhỏ, ĐGH mơ ước trở thành gì? Ban tối khi xem Tivi với gia đình, con thấy bao nhiêu là điều đau buồn, thê thảm. Thế giới cứ luôn như vậy sao, cả khi con lớn lên?

– Về câu hỏi thứ nhất, cha kể ra, chắc các con thế nào cũng cười. Khi còn nhỏ, cha thường đi với bà nội, có khi theo mẹ đi chợ để mua đồ. Chợ dọc theo con đường ấy có người bán rau, người bán trái cây, thịt, cá.. Một hôm, ở nhà, cha được hỏi: lớn lên con muốn làm gì? Cha trả lời: con muốn làm ông hàng thịt! Tại sao? Tại vì ở chợ ấy, ông hàng thịt có 3, 4 chỗ để bán thịt, ông cầm dao và cắt thịt rất là nghệ thuật, và tôi thích nhìn ông làm như thế. Bây giờ thì ý tưởng thay đổi rồi.

Về câu thứ hai, nghiêm chỉnh hơn, những tin tức đau buồn ở Tivi. Đúng vậy có bao nhiêu người đau khổ trên thế giới ngày nay, bao nhiêu chiến tranh. Chỉ cần nghĩ đến Trung Đông nơi Chúa Giêsu sinh ra, vẫn còn chiến tranh; chiến tranh ở Ucraina, và nhiều nơi ở Mỹ châu la tinh. Chiến tranh gây ra nghèo đói, đau khổ, bất hạnh. Các con là những thiếu nhi, thiếu niên được ơn Chúa, có thể ca hát. Nhưng có bao nhiêu trẻ em không có gì để ăn, không được cắp sách đến trường, vì chiến tranh, nghèo đói, hoặc vì không có trường học.. có những trẻ em bị bệnh và không được đến nhà thương. Các con hãy cầu nguyện cho các trẻ em ấy. Thế giới có thể cải tiến. Trong thế giới có cuộc chiến giữa sự thiện và sự ác, có cuộc tranh đấu giữa ma quỉ và Thiên Chúa. Điều này vẫn còn. Một mỗi người trong chúng ta muốn làm một điều xấu, điều xấu ấy là do ma quỉ xúi giục.. Đó là cuộc chiến tranh chống lại sự thật của Thiên Chúa, chống lại sự thật về cuộc sống, chống lại niềm vui.. Cuộc tranh đấu giữa ma quỉ và Thiên Chúa sẽ kéo dài đến tận thế, như Kinh Thánh đã dạy.. Tất cả chúng ta ở trong một chiến trường..

ĐTC kể ra bao nhiêu những hội đoàn hoặc những người âm thầm làm việc thiện, mà báo chí truyền hình không nói tới. Có bao nhiêu gia đình thánh thiện, bao nhiêu cha mẹ giáo dục con cái tốt đẹp. Ma quỉ làm bao nhiêu điều xấu xa, đúng vậy, nhưng Thiên Chúa cũng có bao nhiêu người thánh thiện trên thế giới, những việc làm của họ người ta không thấy trên truyền hình. Tại sao, vì những điều đó không làm tăng số khán thính giả của đài.. Tại sao người ta không thấy trên truyền hình những nữ tu dòng kín dành cuộc đời cầu nguyện cho moi người? Vì điều này chẳng mấy người quan tâm.. Có lẽ người ta quan tâm hơn đến những nữ trang của một hãng quan trọng, những thứ phù vân hào nhoáng. Nhưng chúng ta đừng để mình bị lường gạt.

ĐTC ban phép lành kết thúc cho các em và hẹn gặp lại các em trong thánh lễ sáng ngày Tết Dương Lịch, các em sẽ hát trong thánh lễ tại Đền thờ Thánh Phêrô (SD 31-12-2015)

G. Trần Đức Anh OP – Vatican Radio

Nội dung bài phỏng vấn ĐTC Phanxicô trên chuyến bay vể Roma

Nội dung bài phỏng vấn ĐTC Phanxicô trên chuyến bay vể Roma

Các ký giả quốc tế phỏng vấn ĐTC Phanxicô trên chuyến bay vể Roma

Nội dung bài phỏng vấn ĐTC Phanxicô dành cho các nhà báo quốc tể trên chuyến bay từ Bangui về Roma

Chiều thứ hai vừa qua trên chuyến bay từ thủ đô Bangui của Cộng hoà Trung Phi về Roma, ĐTC Phanxicô đã dành cho các nhà báo quốc tế một cuộc phỏng vấn dài một giờ liên quan tới chuyến tông du Phi châu, cũng như một số vấn đề của Giáo Hội và quốc tế. Sau đây là nội dung cuộc phỏng vấn ĐTC.

Trước hết cha Federico Lombardi, Giám đốc Phòng Báo Chí Tòa Thánh, thay mặt các nhà báo cám ơn ĐTC về truyền thống họp báo sau mỗi chuyến công du, nhất là sau chuyến viếng thăm dầy đặc sinh hoạt như chuyến viếng thăm ba nước Kenya Uganda và Cộng hòa Trung Phi. Cha cũng cám ơn chị Elena Pinardi của Liên hiệp Phát thanh truyền hình Âu châu đã phát trực tiếp chuyến viếng thăm Trung Phi, nhờ đó hình ảnh các sinh hoạt của ĐTC đã đến với khán thính giả thế giới. Cha cũng chúc mừng Liên hiệp mừng 65 năm hoạt động.

Trước tiên là anh Namu Name của Nhật báo quốc gia Kenya. Anh hỏi:

Thưa ĐTC, tại Kenya ĐTC đã viếng thăm các gia đình nghèo ở Kangemi. ĐTC đã nghe các câu chuyện của họ bị loại trừ khỏi các quyền con người như thiếu nước trong lành để uống. Trong cùng ngày ĐTC đã đến sân vận động Kasarani để gặp gỡ giới trẻ. Các ban trẻ cũng kể cho ĐTC nghe tình cảnh không được hưởng các quyền căn bản của họ, vì sự hà tiện và gian tham thối nát của con người. ĐTC đã cảm thấy gì khi nghe các câu chuyện như vậy. Và phải làm gì để chấm dứt các tình trạng bất công này thưa ĐTC?

Đáp: Liên quan tới vấn đề này tôi đã nói rất mạnh ba lần. Trong cuộc gặp gỡ lần thứ nhất các Phong trào bình dân tại Vaticăng, lần thứ hai tại Santa Cruz de la Sierra bên Bolivia, rồi còn hai lần nữa: đó là một chút trong Thông điệp “Niềm vui Phúc Âm”, rồi một cách rõ ràng hơn trong Thông điệp “Laudato si’”. Tôi không nhớ các thống kê, vì thế xin anh chị em đừng đăng tải các thống kê mà tôi sẽ nói, bởi vì tôi không biết chúng có thật không. Nhưng mà tôi tin là có tới 80% tài nguyên thế giới nằm trong tay của 17% dân chúng toàn cầu – tôi không biết có thật không nhưng nếu nó không thật thì nó đã được tìm ra, vì các sự việc là như thế. Nếu có ai trong anh chị em biết thống kê, thì xin nói để nó được điều chỉnh. Đây là một hệ thống, trong đó ở trung tâm có tiền bạc, có thần tiền, Tôi nhớ có lần gặp một vị đại sứ lớn nói tiếng Pháp nói với tôi câu này – ông ta không phải là người công giáo – ông nói: “Chúng tôi đã rơi vào chỗ tôn thờ ngẫu tượng tiền bạc”. Và nếu các sự việc tiếp tục như thế, thì thế giới sẽ tiếp tục như vậy. Anh hỏi tôi cảm thấy gì, khi nghe các chứng từ của người trẻ và tại Kangemi, tôi đã nói rất rõ về các quyền con người. Tôi cảm thấy đau đớn. Và tôi nghĩ làm sao mà người ta không cảm thấy điều đó… Một nỗi đớn đau rất lớn. Chẳng hạn hôm qua, tôi đã tới thăm nhà thương nhi đồng, đây là nhà thương nhi đồng duy nhất tại Bangui và toàn Trung Phi. Và trong khu vực chữa trị cấp bách họ không có dưỡng khí. Có rất nhiều trẻ em thiếu dinh dưỡng, nhiều lắm! Và bà bác sĩ nói với tôi: “Đa số các em sẽ chết, bởi vì các em bị bệnh sốt rét rừng rất nặng, và các em thiếu dinh dưỡng”. Tôi không muốn giảng đâu, nhưng mà Chúa đã luôn luôn quở trách dân Israel, nhưng đó là từ mà chúng ta chấp nhận, vì nó là Lời Chúa, chúng ta tôn thờ thần giả. Và đó là tôn thờ thần giả, khi một người đánh mất đi căn tính của mình, là con cái Thiên Chúa, nhưng lại thích tìm cho mình một vị thần hợp với mình. Đây là nguyên tắc. Và nếu nhân loại không thay đổi, thì các bần cùng, các thảm cảnh, chiến tranh, trẻ em chết vì đói, bất công sẽ tiếp tục… Số người chiếm giữ 80% của cái thế giới nghĩ gì? Đây không phải là chủ thuyết cộng sản đâu, đây là sự thật. Đó là sự thật, thật không dễ nhìn nó, và tôi xin cám ơn anh đã đặt câu hỏi này, bởi vì đó là cuộc sống.

Câu hỏi thứ hai là của anh Mumo Makau của Radio thủ đô Kenya. Anh hỏi:

Thưa ĐTC con muốn biết đâu đã là lúc đáng ghi nhớ nhất trong chuyến viếng thăm này của ĐTC tại Phi châu? ĐTC có sẽ mau trở lại viếng thăm Phi châu không, và mục tiêu tới là ở đâu?

Đáp: Chúng ta hãy bắt đầu từ phần cuối của câu hỏi: nếu mọi chuyện xuôi chảy, tôi tin là chuyến viếng thăm tới sẽ là Mêhicô. Ngày tháng chưa được xác định. Thứ hai, tôi có trở lại Phi châu không? Tôi không biết, tôi già rồi… Các chuyến du hành nặng nề…Và câu hỏi thứ nhất là gì nhỉ? Xin đợi một chút, tôi phải nghĩ đã. Điều đáng nhớ đó là đám đông dân chúng, niềm vui và khả năng mừng lễ, mừng lễ với cái dạ dầy trống rỗng. Đối với tôi Phi châu đã là một sự ngạc nhiên. Tôi nghĩ Thiên Chúa khiến cho chúng ta ngạc nhiên, nhưng cả Phi châu cũng gây kinh ngạc cho chúng ta. Và có nhiều lúc đáng ghi nhớ lắm. Đám đông, đám đông dân chúng. Họ cảm thấy được viếng thăm. Họ có một ý thức tiếp đón, bởi vì họ sung sướng cảm thấy được viếng thăm. Thế rồi mỗi nước có căn tính riêng của mình. Kenya thì tân tiến hơn một chút, phát triển hơn. Uganda có căn tính của các vị Tử Đạo: người dân Uganda, công giáo cũng như anh giáo, tôn kính các vị tử đạo. Tôi đã ở trong hai đền thánh: anh giáo trưóc, rồi tới công giáo  và ký ức của các vị tử đạo là căn tính của họ. Lòng can đảm trao ban mạng sống cho một lý tưởng. Và Trung Phi thì có ước muốn hòa bình, hoà giải, tha thứ… Cho tới cách đây 4 năm các tín hữu công giáo, anh giáo, hồi giáo sống chúng với nhau như anh em. Hôm qua tôi đã đi thăm đền thờ hồi giáo. Tôi đã cầu nguyện trong đó, và cả Imam cũng đã lên xe giáo hoàng để đi một vòng trong sân vận động nhỏ. Đó là những cử chỉ bé nhỏ mà tôi làm, và đó là diều mà họ muốn. Và có một nhóm nhỏ – tôi tin là kitô hữu vì họ nói họ là kitô hữu – rất là bạo lực, tôi không hiểu rõ lắm, nhưng không phải là Nhà nước hồi giáo, nó là một cái gì khác. Nhưng mà là kitô. Và họ muốn có hoà bình. Giờ đây nếu có các cuộc bầu cử họ đã lựa chọn Nhà nước chuyển tiếp, họ đã chọn bà thị trưởng như là tổng thống của Nhà nưóc chuyển tiếp, và bà sẽ tổ chức các cuộc bầu cử. Nhưng họ kiếm tìm hòa bình, hòa giải giữa họ. Không có thù hận.

Tới phiên anh Philip Putella của hãng tin Reuters hỏi ĐTC

Thưa ĐTC, ngày nay người ta nói nhiều về vụ Vatileaks. Không đi sâu vào vụ xử án đang xảy ra, con muốn hỏi ĐTC tại Uganda ĐTC đã nói buông rằng gian tham hối lộ có ở khắp mọi nơi, và cả trong tòa thánh Vaticăng nữa. Như thế câu hỏi của con là đâu là tầm quan trọng của báo chí tự do và của giáo dân trong việc nhổ tận gốc rễ sự gian tham hối lộ này, tại khắp nơi nó hiện diện?

Đáp: Tôi sẽ nói là báo chí tự do, đời và cả tôn giáo nữa, nhưng chuyên nghiệp. Bởi vì sự chuyên nghiệp của báo chí có thể là đời hay tôn giáo: điều quan trọng đó là  các chuyên viên, thật vậy, để các tin tức không bị lèo lái, có đúng thế không? Đó. Đối với tôi nó quan trọng, bởi vì việc tố cáo các bất công, các gian tham hối lộ là một công việc đẹp: “Ở đó có gian tham hối lộ!” Và rồi người có trách nhiệm phải làm cái gì đó, đưa ra một phán đoán, loan báo một toà án. Nhưng báo chí nguyên nghiệp phải nói tất cả, mà không rơi vào trong ba tội thông thường nhất là thông tin sai lạc, nói một nửa và không nói nửa kia, vu khống – bào chí chuyên nghiệp, khi không có sự chuyên nghiệp, thì làm bẩn người khác với sự thật hay không sự thật – và nói xấu, tức là nói những điều lấy mất đi danh tiếng của một người với các điều, mà trong lúc này không gây hại gì cả, có lẽ đó là các điều trong quá khứ… Và đó là ba thiếu sót mưu sát tính chuyên nghiệp của báo chí. Chúng ta cần có sự chuyên nghiệp, sự đúng đắn: câu chuyện là như thế, câu chuyện là như thế, câu chuyện là như thế. Và liên quan tới việc gian tham hối lộ, phải coi kỹ các dữ kiện và nói lên các dữ kiện ấy: phải, có gian tham hối lộ ở đây, vì cái này, vì cái này, vì cái này.  Rồi, một nhà báo mà chuyên nghiệp nếu sai, thì xin lỗi. Tôi đã tin rằng, nhưng rồi tôi nhận thấy là không có, và như thế các chuyện xuôi chảy. Nó rất là quan trọng.

Tới phiên anh Philippe de Saint Pierre, đặc trách đài truyền hình công giáo Pháp. Chúng ta sang Paris, mọi người đều gần gũi với nước Pháp trong lúc này. Anh hỏi:

Thưa ĐTC, DTC đã trao ban danh dự cho khán đài có sự hiện diện của ĐTGM, Imam và Mục Sư tại Bangui. Ngày nay hơn bao giờ hết người ta nói rằng khuynh hướng tôn giáo quá khích đe dọa toàn hành tinh. Chúng ta đã thấy tại Paris. Như vậy trước nguy hiểm này DTC có nghĩ rằng các vị lãnh đạo tôn giáo phải can thiệp nhiều hơn vào lãnh vực chính trị hay không?

Đáp: Can thiệp vào lãnh vực chính trị, nếu anh muốn nói là “làm chính trị”, thì không. Hãy làm linh mục, mục sư, imam, rabbi: đó là ơn gọi của họ. Nhưng người ta làm chính trị một cách gián tiếp: bằng cách giảng các giá trị, các giá trị đích thật, và một trong các giá trị  lớn nhất là tình huynh đệ giữa chúng ta. Chúng ta tất cả là con cái của Thiên Chúa, chúng ta có cùng Cha. Cần phải làm chính trị trong nghiã này: một chính trị của sự hiệp nhất, của hoà giải… và của một từ, mà tôi không thích nhưng phải dùng nó, đó là của sự “khoan nhượng”, nhưng không phải chỉ của sự khoan nhượng, mà là của sự chung sống, của tình bằng hữu. Nó là như vậy. Khuynh hướng quá khích là một căn bệnh có trong tất cả mọi tôn giáo. Chúng tôi là công giáo chúng tôi cũng đã có vài khuynh hướng quá khích, không phài vài, mà biết bao nhiêu qúa khích. Mà người ta lại tin là sự thật tuyệt đối, và người ta tiếp tục bằng cách bôi nhọ người khác với sự vu khống, nói xấu và họ làm bậy, họ làm bậy. Và tôi nói lên điều này, vì nó là Giáo Hội của tôi: cả chúng ta nữa, tất cả! Và phải chiến đấu. Khuynh hướng quá khích tôn giáo không phải là tôn giáo. Tại sao? Bởi vì nó thiếu Thiên Chúa. Nó là tôn thờ thần giả cũng như tiền bạc là thần giả. Làm chính trị trong nghĩa thuyết phục người có khuynh hướng này là một nền chính trị, mà chúng ta là hàng lãnh đạo tôn giáo phải làm. Nhưng khuynh hưóng quá khích luôn luôn kết thúc trong một thảm kich hay trong các tội phạm. Nó là một điều xấu, nhưng trong mọi tôn giáo đều có một mảnh nhỏ.

Tiếp theo đây là chị Cristina Caricato của TV2000, là đài truyền hình công giáo của các Giám Mục Italia. Chị hỏi

Thưa ĐTC sáng nay khi chúng ta đang ở Bangui, thì tại Vaticăng có vụ xử án Đức Ông Vallejo Balda và bà Chaouqui cũng như hai nhà báo. Con xin đưa ra câu hỏi mà nhiều người khác cũng muốn đưa ra: đó là tại sao lại có hai người này? Làm sao trong tiến trình cải tổ mà ĐTC đã bắt đầu hai người thuộc loại này lại đã có thể vào trong Uỷ ban COSEA đưọc? ĐTC có tin là mình đã lầm hay không?

Đáp: Tôi tin là đã có một lầm lẫn. Đức Ông Vallejo Balda đã vào Ủy ban vì chức vụ ngài đã có, và đã có cho tới nay. Ngài đã là thư ký của Sở tài chính Tòa Thánh, nên đã vào. Còn bà Chaouqui, tôi không chắc chắn, nhưng tin là mình không sai, nếu nói là chính ngài đã giới thiệu bà như là một phụ nữ hiểu biết thế giới của các tương quan thương mại. Nó là như thế và họ đã làm việc. Khi công việc đã xong, thì trong các thành viên của uỷ ban gọi là COSEA có vài người ở tại chức trong Vaticăng, cả chính Đức Ông Vallejo Balda. Còn bà Chaouqui thì đã không ở trong Vaticăng nữa. Vài người nói rằng bà đã giận dữ vì vậy, nhưng các thẩm phán sẽ nói cho chúng ta biết sự thật liên quan tới các ý hướng như họ đã làm. Đối với tôi, đó đã không phài là một ngạc nhiên, nó đã không khiến cho tôi mất ngủ, bởi vì họ đã cho thấy công việc đã bắt đầu với Uỷ Ban 9 Hồng Y là tìm kiếm gian tham hối lộ và những gì không ổn. Và ở đây tôi muốn nói lên một điều, không có Vallejo và Chaouqui, nhưng tất cả mọi người, mọi sự. Thế rồi nếu chị muốn, tôi trở lại đề tài gian tham hối lộ. Từ “gian tham hối lộ” một trong hai người Kenya đã nói 13 ngày trước cái chết của thánh Gioan Phaolô II, trong buổi đi đàng Thánh Giá, khi đó do ĐHY Ratzinger hướng dẫn. Ông đã nói đến các “dơ bẩn của Giáo Hội” ông dã tố cáo điều đó trong ngày thứ Sáu tuần thánh. Thế rồi, ĐGH Gioan Phaolô II qua đời trong tuần bát nhật Phục Sinh. ĐHY Ratzinger trở thành Giáo Hoàng. Nhưng trong thánh lễ cho việc bầu giáo hoàng ngài đã là Hồng Y niên trưởng. Ngài cũng đã nói lên cùng điều ấy, và chúng tôi đã chọn ngài vì sự tự do nói lên các chuyện này. Và từ lúc đó có trong không khí của Vaticăng là ở đây có gian tham hối lộ: có sự thối nát. Trên sự phán đoán này, tôi đã cho các thẩm phán các tố cáo cụ thể: bởi vì điều quan trọng  đối với việc bệnh vực là đưa ra các lời tố cáo. Tôi đã không đọc các lời tố cáo cụ thể, kỹ thuật. Tôi đã muốn là chuyện này kết thúc trước ngày mùng 8 tháng 12 cho Năm Lòng Thương Xót. Nhưng tôi tin là không thể làm được, bởi vì tôi muốn là tất cả các luật sư bào vệ có giờ để bênh vực, có sự tự do bênh vực. Và họ đã được chọn làm sao, thì là cả lịch sử. Nhưng việc gian tham hối lộ đến từ xa…

Hỏi: Nhưng ĐTC có ý tiến hành như thế nào để những chuyện như vậy không xảy ra nữa?

Đáp: Tôi cám ơn Chúa vì không có Lucrezia Borgia. (Các nhà báo đều cười). Nhưng tôi không biết, tiếp tục với các Hồng Y, với ủy ban để quét dọn sạch sẽ.

Cha Lombardi nói bây giờ tới phiên anh Nestor Ponguta người Colombia của Radio W và Caracol:

Thưa ĐTC con xin hỏi ĐTC về một đề tài đặc biệt liên quan tới Mỹ châu Latiinh bao gồm cả đất nước Argentina của ĐTC nữa. Tại Argentian với ông Macrri sau 12 năm sống dưới chế độ của bà Kirchner, đang hơi có thay đổi. ĐTC nghĩ gì về các thay đổi này, và nền chính trị tại châu Mỹ Latinh đang theo một hướng đi mới như thế nào?

Đáp: Tôi dã nghe vài ý kiền, nhưng thực ra vể tình hình địa lỹ chính trị trong lúc này thì tôi không biết nói gì. Thực sự là như vậy, tôi không biết. Bởi vì có các vấn đề trong nhiều nước trong đường lối này, nhưng thật sự tôi không biết nó đã bắt đầu tại sao và như thế nào. Tôi thực sự không biết. Có nhiều nước châu mỹ latinh ở trong tình trạng của một chút thay đổi này, đúng vậy, nhưng tôi không biết giải thích nó.

Tiếp đến là anh Juergen của hãng tin DPA Nam Phi

 Thưa ĐTC bệnh AIDS đang tàn phá Phi châu. Các thuốc điều trị có nghĩa là ngày nay nhiều người có thể sống lâu hơn. Nhưng mà nạn dịch tiếp tục. Chỉ tại Uganga năm ngoái đã có tới 135 ngàn trường hợp lây bệnh mới. Tại Kenyha tình hình còn tệ hơn. AIDS là lý do đầu tiên gây ra cái chết cho người trẻ phi châu. Thưa ĐTC, ĐTC đã gặp gỡ các trẻ em bị bệnh liệt kháng và đã lắng nghe chứng từ cảm động tại Uganda. Nhưng ĐTC đã nói rất ít về đề tài này. Chúng ta biết là việc phòng ngừa là nền tảng. Chúng ta biết là bao cao su không phải là phương thế duy nhất giúp chặn đứng nạn địch. Nhưng chúng ta cũng biết nó là một phần quan trọng của câu trả lời. Có lẽ đã đến lúc làm nhẹ bớt các lập trường của Giáo Hội  đối với vấn đề này, và cho phép dùng bao cao su để phòng ngừa việc lây bệnh chưa thưa ĐTC?

Đáp: Đối với tôi câu hỏi xem ra nhỏ qúa và cũng là một câu hỏi phiến diện nữa. Đúng, nó là một trong các phương thế. Trong điềm này nền luân lý của Giáo Hội – tôi nghĩ – đang đứng trước một sự phức tạp. Nó là điều răn thứ năm hay thứ sau? Bênh vực sự sống hay liên hệ tính dục rộng mở cho sự sống? Nhưng đây không phải là vấn đề. Vấn đề lớn hơn. Câu hỏi này khiến tôi nghĩ tới câu hỏi, mà một lần kia người ta đã đưa ra cho Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, chữa bệnh ngày sabát có hợp pháp không ?” Phải chữa lành! Câu hỏi là có được phép chữa bệnh như thế không, nhưng thiếu dinh dưỡng, khai thác bóc lột con người, lao động nô lệ, thiếu nước trong lành để uống, đó là các vấn đề. Chúng ta không nói tới việc có thể dùng cái băng này hay cái băng kia cho một vết thương bé tí. Vết thương lớn đó là bất công xã hội, bất công môi sinh, bất công mà tôi đã nói tới, của khai thác bóc lột và thiếu dinh dưỡng. Cái đó thì có. Tôi không thích đi xuống các suy tư có tính cách giải nghi học, khi ngưòi ta chết vì thiếu nưóc trong lành  và vì đói, vì thiếu nhà ở… Khi tất cả mọi người đều được chữa lành, hay khi sẽ không còn có các bệnh thê thảm này  mà con người gây ra, vì bất công xa hội hay để kiếm được nhiều tiền hơn, tôi tin rằng có thể hỏi: “Có đưọc phép chữa bệnh ngày thứ bẩy không ?” Tại sao, nếu người ta tiếp tục chế tạo vũ khí và buôn bán vũ khí? Các cuộc chiến là ly do gây ra chết chóc lớn lao hơn nhiều… tôi sẽ nói là đừng nghĩ tới việc có được phép hay không được phép chữa bệnh ngày sabat. Tôi sẽ nói vơi nhân loại: hãy tạo dựng công bằng, và khi tất cả mọi người sẽ được  chữa lành, khi không còn bất công trên thế giới này nữa, thì chúng ta có thể nói tới ngày sabat.

Anh Marco Ansaldo của nhật báo “Cộng hòa” Italia hỏi:

Thưa ĐTC, trong các nhật báo tuần qua có hai biến cố lớn được các phương tiện truyền thông nói tới: một là chuyến viếng thăm của ĐTC tại Phi châu, và chúng con hạnh phúc vì nó đã kết thúc thành công lớn duới mọi khía cạnh. Thứ hai là một cuộc khủng hoảng quốc tế xảy ra giữa Nga và Thổ Nhĩ Kỳ đã bắn hạ một máy bay Nga bay trên không phận Thổ trong vòng 17 giây khiến cho có các lời tố cáo, không xin lỗi từ phiá này và tố cáo từ phiá kia, tạo ra cuộc khủng hoảng không cần phải có trong tình hình đệ tam thế chiến từng mảnh mà ĐTC nói tới. Con xin hỏi đâu là lập trường của Tòa Thánh Vaticăng trong vấn đề này? ĐTC có nghĩ tới việc viếng thăm Armenia nhân dịp kỷ niệm 101 năm các biến cố của Armenia vào tháng 4 năm tới như ĐTC đã làm với Thổ Nhĩ Kỳ hay không?

Đáp: Năm ngoái tôi đã hứa với ba vị Thượng Phụ  là sẽ đi. Có lời hứa. Tôi không biết tôi có thể thực hiện được không, nhưng có hứa rồi. Thế rồi các chiến cuộc. Chiến tranh xảy ra vì tham vọng. Tôi nói tới các chiến tranh, không phải các cuộc chiến tự vệ chính đáng chống lại một kẻ xâm lăng bất công – nhưng các cuộc chiến làm thành một kỹ nghệ. Trong lịch sử chúng ta đã thấy biết bao lần một quốc gia. Ngân quỹ không chạy. Thôi chúng ta hãy làm một cuộc chiến, và thế là hết thiếu hụt. Chiến tranh là một áp phe, một áp phe buôn bán khí giới. Các kẻ khủng bố có khí giới không? Có lẽ họ có một ít. Ai là người cho họ khí giới để gây chiến tranh? Có cả môt mạng lưới lợi nhuận: nơi đâu có tiền bạc, thì đàng sau có quyền lực. Quyền bính đế quốc hay quyền bính  kết hợp. Nhưng từ bao năm nay chúng ta đang ở trong chiến tranh, và mỗi lần càng nhiều hơn: các mảnh, ít là các mảnh và càng ngày chúng càng to hơn. Tôi nghĩ gì à? Tôi không biết Tòa Thánh Vaticăng nghĩ gì. nhưng tôi nghĩ gì? Tôi nghĩ rằng chiến tranh là một tội, và nó chống lại nhân loại, tàn phá nhân loại, gây ra cảnh khai thác bóc lột, buôn người và biết bao nhiều điều khác … Cần phải chặn nó lại. Tại Liên Hiệp Quốc tôi đã nói điểu này hai lần, ở đây bên Kenhya cũng như bên New York. Ước chi công việc của quý vị không là một chủ trương duy danh tuyên bố, nhưng hiệu nghiệm: ước chi người ta tạo dựng hòa bình. Họ làm biết bao nhiêu diều. Ỏ dây bên Phi châu tôi đã thấy các lính bảo hòa làm việc. Nhưng điều này không hữu hiệu. Các cuộc chiến không phải của Thiên  Chúa. Thiên Chúa là Thiên Chúa của hòa bình. Thiên Chúa đã tạo dựng nên thế giới, Ngài đã làm mọi sự tốt đẹp, tất cả đều tốt đẹp, và rồi như Thánh Kinh trình thuật, một người anh em giết người anh em khác: đó là cuộc chiến thứ nhất. Đệ nhất thế chiến giữa các anh em. Tôi không biết, các điều này đến với tôi như thế, và tôi nói lên diều này với rất nhiều đau đớn.

  Anh Beaudonné thuộc đài Truyền hình Pháp, hỏi ĐTC: Hôm nay, hội nghị thế giới về thay đổi thời tiết khai mạc tại Paris; ĐTC đã cố gắng nhiều để mọi sự tiến hành tốt đẹp. Nhưng chúng ta đang chờ đợi rất nhiều từ hội nghị thượng đỉnh quốc tế này: chúng ta có chắc rằng hội nghị COP 21 này sẽ là điểm khởi đầu của biện pháp giải quyết không?

ĐÁP: Tôi không chắc, nhưng tôi có thể quả quyết rằng: hoặc bây giờ hay không bao giờ nữa. Ngay từ hội nghị đầu tiên, hình như nhóm tại Tokyo, cho đến ngày nay, đã chỉ có rất ít thành quả đạt được, và mỗi năm tình hình càng trầm trọng hơn. Trong một buổi họp với giới sinh viên đại học về đề tài “chúng ta muốn để lại cho con cháu của thế hệ này thế giới nào”, một người đã nói: Mà có chắc là thế hệ này sẽ để lại đàn con cháu không? Chúng ta đang ở mức giới hạn, giới hạn của cuộc tự tử tập thể, nếu muốn dùng một chữ mạnh bạo. Và tôi tin chắc rằng hầu như tất cả mọi nhân vật có mặt tại Paris, hiện diện tại hội nghị COP 21, đều ý thức được điều này, và muốn làm một cái gì đó. Hôm trước, tôi có đọc thấy sự kiện tại Groenlandia, các vùng băng đá đã mất đi hàng tỷ tấn. Trong Thái Bình Dương, có một quốc gia đang mua đất đai của một nước khác để thuyên chuyển quốc gia đến đó, bởi vì trong vòng 20 năm nữa, đất nước này sẽ không còn hiện hữu nữa. Không, tôi có lòng tin. Tôi tin tưởng rằng những người này sẽ làm một điều gì đó… Tôi tin chắc rằng họ có thiện chí hành động, và tôi mong được như vậy. Tôi cầu nguyện cho điều này

Delia Gallagher, phái viên đài CNN, hỏi ĐTC:

Kính thưa ĐTC, ngài đã thực hiện nhiều cử chỉ đầy sự tôn trọng và tình thân hữu đối với người hồi giáo. Con tự hỏi: hồi giáo và giáo huấn của tiên tri Mohamed còn có thể nói gì với thế giới ngày nay?

ĐÁP: Tôi không hiểu rõ lắm câu hỏi này… Nhưng mà người ta có thể đối thoại: họ có những giá trị, nhiều giá trị. Họ có nhiều giá trị và các giá trị này rất xây dựng. Ngay cả tôi, tôi cũng có một kinh nghiệm tình bạn, nhưng mà tình bạn là một lời quá mạnh, với một người hồi giáo, một vị lãnh đạo thế giới… Chúng tôi có thể nói chuyện: ông ấy có những giá trị riêng, tôi có những giá trị của tôi. Ông ấy cầu nguyện, tôi cầu nguyện. Có nhiều giá trị lắm chứ! Chẳng hạn như cầu nguyện. Ăn chay cũng là một giá trị tôn giáo chứ. Còn nhiều giá trị khác nữa. Không thể xóa bỏ một tôn giáo chỉ vì trong một lúc nào đó, tronog một thời điểm lịch sử nào đó có một hay nhiều nhóm quá khích. Dĩ nhiên là các cuộc chiến tranh giữa các tôn giáo vẫn luôn có trong lịch sử xưa nay. Ngay cả chúng ta nữa, chúng ta cũng phải xin lỗi. Bà hoàng Caterina de Medici đâu có phải là một vị thánh đâu? Và rồi cuộc chiến Ba Mươi năm, rồi Đêm của thánh Bartolomeo… nữa? Ngay cả chúng ta, chúng ta cũng phải xin lỗi vì những kẻ cực đoan thái quá trong những cuộc chiến tôn giáo. Người hồi giáo họ cũng có những giá trị và có thể đối thoại với họ được. Ngày hôm nay, tôi đã đến một  đền thờ hồi giáo, tôi đã cầu nguyện tại đó, rồi Imam hồi giáo đã muốn cùng đi với tôi một vòng quanh sân vận động nhỏ, nơi có bao nhiêu người khác không có chỗ vào, phải đứng bên ngoài…Trên xe chở tôi, có ĐGH và Imam. Cũng như ở khắp mọi nơi, có những người mang nhiều giá trị tôn giáo, có những người không mang giá trị nào… Nhưng mà có biết bao nhiêu chiến tranh, không chỉ có những chiến tranh tôn giáo mà thôi… người ky tô chúng ta cũng đã từng gây ra nhiều chiến tranh Vụ cướp phá Roma đâu có phải do người hồi giáo gây ra đâu. Họ cũng có các giá trị, nhiều giá trị.

Đến lượt Marta Calderon, thuộc hãng thông tấn Catholic News Agency, cô hỏi:

Kính thưa ĐTC, chúng con biết ngài sẽ viếng thăm Mêhicô. Chúng con muốn, nếu có thể, biết thêm nhiều hơn về chuyến viếng thăm này và vẫn trong chiều hướng viếng thăm những quốc gia có nhiều vấn đề, ĐTC có nghĩ đến chuyện thăm dân nước Colombia hay là trong tương lai, thăm cả các nước như Perù hay  không?

ĐÁP: Quý vị biết đó, vào tuổi tôi, đi nhiều quá không tốt… Nếu ở đó không có Đức Mẹ, thì tôi sẽ chẳng đến thành phố Mêhicô đâu, vì tiêu chuẩn các cuộc viếng thăm là đi thăm ba hay bốn thành phố chưa bao giờ được các Giáo Hoàng viếng thăm. Nhưng tôi sẽ đi Mêhicô vì Đức Mẹ. Rồi tôi sẽ đi Chiapas, ở miền Nam giáp giới với Guatemala, rồi sang Morella, và gần như là chắc chắn trên đường về Roma, tôi sẽ ghé lại một ngày, hay là ít hơn một chút, ở Ciudad Juarez. Còn về việc viếng thăm các nước Mỹ la tinh khác thì vào năm 2017, tôi đã được mời đến Aparecida, Đức Mẹ Apảecida bổn mạng của các nước Mỹ châu nói tiếng Bồ Đào Nha. Quý vị biết là Mỹ châu la tinh có hai vị bổn mạng mà! Từ đó có thể nghĩ đến chuyện viếng thăm một nước khác, sau khi dâng lễ tại Aparecida… Nhưng hiện thời thì chưa có chương trình nào…

Câu hỏi kế tiếp là của Mark Masai, thuộc đài National Media của Kenya.

Anh hỏi: Trước hết, xin cám ơn ĐTC đã viếng thăm Kenya và Phi châu. Chúng con vẫn chờ đợi ĐTC đến Kenya lần nữa, không phải để làm việc mục vụ mà để nghỉ ngơi. Chuyến viếng thăm vừa rồi của ĐTC là chuyến đầu tiên và mọi người đều đã lo lắng nhiều về vấn đề an ninh. ĐTC sẽ nói gì với thế giới luôn đinh ninh rằng Phi Châu là vùng đất chỉ có chiến tranh và đầy dẫy hủy hoại mà thôi?

ĐÁP: Tôi không hiểu rõ lắm chiều hướng của câu hỏi này…. Phi châu là nạn nhân. Phi châu đã và luôn luôn bị các cường quốc khác bóc lột. Từ Phi châu, bao nhiêu người đã bị bắt và đem bán sang Mỹ châu làm nô lệ. Có bao nhiêu cường quốc chỉ biết tìm cách chiếm đoạt những tài nguyện lớn lao của Phi châu, tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ Phi châu là lục địa giàu nhất đấy… Họ không nghĩ đến chuyện giúp đỡ lục địa này lớn mạnh, phát triển, kiến tạo công ăn việc làm cho người dân nơi đây… Họ chỉ muốn bóc lột… Phi châu là một lãnh thổ tử đạo, tử đạo vì bị bóc lột suốt dòng lịch sử. Những kẻ cho rằng tất cả các thiên tai và chiến tranh đều đến từ Phi châu đã không hiểu rõ là một số hình thức mệnh danh là phát triển có thể gây hại cho toàn nhân loại chừng nào. Vì thế, tôi rất yêu quý Phi châu bởi lẽ Phi châu đã là một nạn nhân của các cường quốc khác.

Đến đây, cha Lombardi nói rằng buổi nói chuyện đã kéo dài một tiếng đồng hồ và chấm dứt các câu hỏi. Trước khi kết thúc cuộc phỏng vấn, các ký giả muốn tặng ĐTC một cuốn sách mà tuần báo Paris Match của Pháp ấn hành và tặng cho các vị nguyên thủ quốc gia hiện diện trong hội nghị COP 21 về thay đổi thời tiết đang nhóm tại Paris. Cuốn sách gồm 1.500 hình ảnh về các vấn đề môi sinh do các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và tài tử thực hiện, cũng được tặng cho ĐTC. Sau đó, cha Lombardi đã cám ơn ĐTC mặc dù mệt mỏi sau chuyến viếng thăm, vẫn dành thời giờ cho các ký giả phỏng vấn. Mọi người xin chúc ĐTC an vui trở lại Roma và tiếp tục hoạt động bình thường. ĐTC Phanxicô cười và cám ơn các ký giả cùng công việc của họ. Ngài nói: Cám ơn quý vị về công việc của quý vị. Bây giờ là lúc dọn bữa trưa, nhưng người ta nói là hôm nay quý vị sẽ phải nhịn đói vì phải làm việc trên cuộc phỏng vấn này. Cám ơn quý vị nhiều vì công việc của quý vị và vì những câu hỏi, về sự quan tâm của quý vị. Chỉ có một điều tôi muốn nói nói rõ là tôi trả lời theo những gì tôi biết, còn những gì tôi không biết thì tôi không nói tới. Tôi không bày đặt gì cả. Xin cám ơn mọi người.

Linh Tiến Khải – Mai Anh

Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi những người công chính

Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi những người công chính

ĐTC at Martha Chapel

Thiên Chúa chẳng hề bỏ rơi những người công chính; còn kẻ gian ác giống như người xa lạ, tên của chúng sẽ không bao giờ được nhắc đến trên Thiên Quốc. Đây là giáo huấn mà Đức Thánh Cha đã đúc kết từ những bài đọc trong thánh lễ sáng hôm qua, thứ năm ngày 08.10, tại nhà nguyện thánh Marta.

Đức Thánh Cha đặt vấn đề: “Có một người mẹ dũng cảm sống với chồng và ba đứa con. Chị chưa tròn 40 tuổi nhưng lại mang trên mình một cục bướu. Căn bệnh quái ác ấy buộc chị suốt ngày phải ở trên giường, chẳng thể đi đâu. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Một cụ bà đạo đức, hằng ngày cầu nguyện liên lỉ trước nhan Thiên Chúa với những lời chân thật xuất phát từ con tim, nhưng con trai của cụ lại bị mafia giết chết. Tại sao chuyện này lại xảy ra với cụ?”

Tại sao những điều tốt lành lại đến với những kẻ độc ác, xấu xa?

Lời của Đức Thánh Cha trong nhà nguyện Marta hôm ấy làm vang vọng một câu hỏi nhức nhối, tựa như lưỡi dao sắc cắt vào những suy tư của rất nhiều người, đặc biệt là những người có sự xác tín và niềm tin được bén rễ sâu xa, nhưng lại bị lung lay bởi những bi kịch xảy ra trong cuộc sống. Vấn nạn đặt ra là: Tại sao phải sống công chính? Việc phụng thờ Thiên Chúa và tuân giữ các lệnh truyền của Ngài, có ích lợi chi không? Trong khi kẻ kiêu ngạo và làm điều gian ác lại được thịnh đạt. Họ thử thách Thiên Chúa mà chẳng hề hấn gì.

Đức Thánh Cha nói: “Nhiều lần chúng ra đã nhận thấy rằng những kẻ gian ác, chuyên làm điều xấu xa, nhưng cuộc sống của họ lại rất phát đạt: Họ hạnh phúc và có tất cả những gì họ muốn, chẳng hề thiếu thốn chi. Tại sao Thiên Chúa lại để điều này xảy ra? Tại sao một kẻ hỗn láo, xấc xược chẳng hề màng tới Thiên Chúa và người khác, nói khác đi là một kẻ bất chính và xấu xa, nhưng mọi sự trong cuộc sống của hắn ta đều thuận lợi? Tại sao hắn có tất cả những gì hắn muốn; còn chúng ta là những người muốn làm điều tốt, lại toàn gặp những đau khổ, bất hạnh trong cuộc sống?”

Thiên Chúa săn sóc những người công chính

Đức Thánh Cha trích Thánh Vịnh nhằm đưa ra một câu trả lời cho vấn nạn nêu trên. Thánh Vịnh nói: “Phúc thay người chẳng nghe theo lời bọn ác nhân, chẳng bước vào đường quân tội lỗi, không nhập bọn với phường ngạo mạn kiêu căng, nhưng vui thú với lề luật Chúa, nhẩm đi nhẩm lại suốt đêm ngày” (TV 1, 1-2).

Đức Thánh Cha giải thích: “Ngay bây giờ, có thể chúng ta không nhìn thấy hoa trái của những người công chính đang gặp đau khổ, bất hạnh; không thấy được hoa trái của những người đang trung kiên vác thập giá. Cũng vậy, trong ngày thứ Sáu và thứ Bảy Tuần Thánh, hoa trái của việc Con Thiên Chúa chịu khổ hình, vác thập giá cũng đâu có thấy được. Những đau khổ mà Đức Giêsu phải chịu cũng đâu được nhận ra. Nhưng tất cả những gì Ngài thực hiện đều trở nên tốt đẹp. Chúng ta có biết Thánh Vịnh nói gì về những kẻ gian ác, kẻ mà chúng ta nghĩ rằng luôn gặp những điều may mắn, tốt lành không? Thật ra, kết cục của những ai gian ác chẳng hề tốt đẹp: ‘Ác nhân đâu được vậy: chúng khác nào vỏ trấu gió thổi bay. Vì Chúa hằng che chở nẻo đường người công chính, còn đường lối ác nhân đưa tới chỗ diệt vong’ (Tv 1, 4.6).”

Chỉ duy nhất một tính từ

Đức Thánh Cha lấy ý tưởng từ dụ ngôn anh Lazzaro nghèo khó trong Tin Mừng để nhấn mạnh rằng sự diệt vong là kết cục của những kẻ gian ác. Dụ ngôn ấy là một biểu tượng về sự đau khổ mà người gặp phải không hề kêu la, trốn chạy. Ông phú hộ giàu có, yến tiệc say xưa đã từ chối bố thí cho anh Lazzaro ngay cả những mẩu vụn bánh rớt xuống bàn của ông.

Thật đáng tò mò là ông phú hộ ấy không hề được nhắc đến tên. Nhưng chỉ có một tính từ nói về ông: giàu có. Trong Cuốn Sổ Ghi Nhớ được viết trước nhan Thiên Chúa, không hề có tên của những kẻ gian ác. Kẻ gian ác không có tên, nhưng chỉ có những tính từ để chỉ đặc điểm. Trái lại, tất cả những ai đang cố gắng đi trên đường ngay nẻo chính của Thiên Chúa, sẽ được ở cùng với Chúa Con, Đấng có tước hiệu là: Giêsu – Đấng Cứu Độ. Đây là một tước hiệu thật khó để có thể hiểu thấu và giải thích rõ ràng khi đứng trước những thánh đố của thập giá và tất cả những đau khổ mà Đức Giêsu đã chịu vì chúng ta. (SD 08-10-2015)

Vũ Đức Anh Phương

Nội dung bài phỏng vấn ĐTC trên chuyến bay từ Philadelphia về Roma

Nội dung bài phỏng vấn ĐTC trên chuyến bay từ Philadelphia về Roma

ĐTC trả lời cuộc phỏng vấn của các nhà báo quốc tế trên chuyến bay từ Philadelphia về Roma

Nội dung bài phỏng vấn ĐTC Phanxicô trên chuyến bay tử Philadelphia về Roma

Cũng như trong mọi chuyến công du khác, trên chuyến bay từ Philadelphia về Roma chiều ngày 27 tháng 9 vừa qua ĐTC Phanxicô đã dành cho các nhà báo quốc tế một bài phỏng vấn dài về nhiều vấn đề khác nhau liên quan tới chuyến viếng thăm mục vụ cũng như tình hình thế giới và các vấn đề của Giáo Hội.

Sau đây chúng tôi xin gửi tới quý vị nội dung bài phỏng vấn này. Cha Federico Lombardi Giám đốc Phòng Báo Chí Toà Thánh, đã ngỏ lời chào ĐTC như sau: “Thưa ĐTC, xin chào mừng ĐTC đến giữa chúng con và dành thời giờ cho chúng con sau chuyến viếng thăm rất mệt nhọc đòi hỏi nhiều dấn thân. Chúng con xin bắt đầu ngay với các câu hỏi. Người đầu tiên là một chị ở đây đã viết một bài về ĐTC trên báo Times nên chị đã được chuẩn bị rất kỹ về chuyến công du của ĐTC. Chị sẽ hỏi bằng tiếng Anh và anh Matteo sẽ dịch ra tiếng Ý cho ĐTC. “

ĐTC chào các nhà báo và nói: “Xin cám ơn anh chị em rất nhiều vì công việc của anh chị em. Anh chị em phải chạy từ chỗ này tới chỗ nọ. Còn tôi thì ngồi ở trong xe… Xin cám ơn  anh chị em nhiều lắm.

Xin cám ơn ĐTC rất nhiều., Con là Elisabetta Dias của báo Time Magazine, Chúng con rất tò mò muốn biết: đây là chuyến viếng thăm đầu tiên của ĐTC tại Hoa Kỳ. Cái gì tại Hoa Kỳ đã khiến cho ĐTC ngạc nhiên nhất, và có cái gì khác với các chờ mong của ĐTC hay không?

Đáp: Vâng, đây là chuyến viếng thăm đầu tiên của tôi: tôi chưa bao giờ đến Hoa Kỳ. Điều khiến tôi ngạc nhiên đó là sự nồng ấm của dân chúng, họ thật là dễ thương: đây là một điều đẹp và cũng khác nữa. Tại Washington có một sự tiếp đón nồng nhiệt nhưng hơi hình thức một chút; tại New York thì một chút qúa mức, và tại Philadelphia thì rất rõ ràng. Ba cách thức khác nhau, nhưng cùng một sự tiếp đón. Tôi rất bị đánh động bởi lòng tốt, sự tiếp đón, và trong các lễ nghi tôn giáo bởi lòng đạo đức và sùng đạo. Người ta thấy là dân chúng cầu nguyện, và điều này đã đánh động tôi rất nhiều, nhiều lắm. Thật là đẹp!

ĐTC có nhận thấy một thách đố từ phía Hoà Kỳ mà ĐTC đã không chờ đợi không? Có vài khiêu khích nào không?

Đáp: Không. Cám ơn Chúa, không. Không. Không. Mọi sự đểu tốt đẹp. Không có khiêu khích nào. Mọi người đều rất có giáo dục, không có lời nguyền rủa nào, không có điều gì xấu xa. Không, Không. Nhưng chúng ta phải tiếp tục làm việc với dân tộc có đức tin này, như họ đã làm việc cho tới nay, đúng không? Bằng cách đồng hành với dân tộc trong tươi vui và trong những lúc khó khăn, khi không có việc làm, khi bị ốm đau… Thách đố của Giáo Hội – bây giờ thì tôi hiểu đúng – thách đố của Giáo Hội ngày nay là sống như Giáo Hội vẫn luôn luôn sống: gần gũi dân chúng, gần gũi nhân dân Hoa Kỳ. Chứ không phải một Giáo Hội cách biệt dân chúng. Không. Gần gũi, gần gũi. Và đây là một thách đố mà Giáo Hội Hoa Kỳ đã hiểu rõ, đã hiểu rõ và muốn làm.

Cha Lombardi giới thiệu nhà báo thứ hai là anh David O’Reilly của báo “Philadelphia Inquirer” là một trong các nhật báo lớn của Philadelphia. Anh hỏi

– Thưa ĐTC, Philadelphia như ĐTC biết – đã trải qua một giai đoạn xấu với các vụ lạm dụng tính dục: nó còn là một vết thương mở. Con biết có nhiều người tại Philadelphia ngạc nhiên vì trong bài nói chuyện với các Giám Mục tại Washington ĐTC đã cống hiến cho các vị sự an ủi và củng cố. Con tin rằng tại Philadelphia người ta muốn hỏi: “Tại sao ĐTC lại đã cảm thấy cần phải củng cố và an ủi các Giám Mục như vậy?

 Đáp: Tại Washington tôi đã nói chuyện với tất cả các Giám Mục Hoa Kỳ. Đã có tất cả các Giám Mục toàn nước. Tôi đã cảm thấy cần bầy tỏ sự cảm thương, bởi vì đã xảy ra một điều hết sức xấu xa, và biết bao Giám Mục đã đau khổ, bởi vì các vị đã không biết điều này, và khi chuyện bùng nổ ra, các vị đã rất là đau khổ: là các người của Giáo Hội, của cầu nguyện và chủ chăn đích thực.. Và tôi đã nói bằng cách trích sách Khải Huyền rằng tôi biết các vị “đang đến từ một nỗi khổ tâm lớn lao”. Nhưng không phải chỉ là nỗi khổ đau tình cảm: đó là điều hôm nay tôi đã nói với các người đã bị lạm dụng. Nó đã là .. tôi không nói là “một việc chối đạo”, nhưng hầu như là một việc phạm thánh! Khi… nhưng chúng ta biết là các lạm dụng tính dục xảy ra khắp nơi: trong môi trường gia đình, trong môi trường hàng xóm, trong các trường học, trong các nơi tập thể thao thể dục, khắp nơi… Nhưng khi một linh mục phạm một lạm dụng như thế, thì là điều rất nặng, bởi vì ơn gọi linh mục là làm cho đứa bé trai bé gái đó lớn lên, hướng về Thiên  Chúa, hướng tới sự trưởng thành tình cảm, hướng tới sự thiện. Thay vì làm điều đó, thì vị linh mục lại đè bẹp nó, lại làm điều dữ. Chính vì vậy mà nó như là một sự phạm thánh. Và vị linh mục đó đã phản bội ơn gọi của mình, phản bội tiếng gọi của Chúa. Vì thế Giáo Hội mạnh tay trong lúc này: không được bao che, cả những người bao che cũng có lỗi trong các chuyện này. Cả vài Giám Mục đã che dấu điều này cũng có lỗi! Đây là một điều vô cùng xấu xa. Và các lời an ủi không phải để nói rằng: “Thôi, cư yên trí, không là gì đâu!”: không, không, không! Đã là điều đó, nhưng thật là một điều xấu xa biết bao nhiêu, và tôi tưởng tượng được  anh em đã khóc biết chừng nào”: các lời nói của tôi đã ở trong nghĩa đó. Và hôm nay tôi đã nói rất mạnh.

Câu hỏi tiếp theo là của chị Maria Antonietta Collins

– Thưa ĐTC, ĐTC đã nói tới sự tha thứ, rằng Thiên Chúa tha thứ cho chúng ta và chúng ta thường là những người xin tha thứ. Con muốn hỏi ĐTC khi trông thấy ĐTC ở trong đại chủng viện, có rất nhiều linh mục đã phạm tội lạm dụng tính dục trẻ vị thành niên và đã không xin lỗi các nạn nhân của mình. ĐTC có tha thứ cho các vị ấy không? Và ĐTC hiểu, từ phiá bên kia, các nạn nhân và gia đình họ không tha thứ được hay không muốn tha thứ thì sao?

Đáp: Nếu một người đã hành động xấu, ý thức được điều mình đã làm và không xin lỗi, thì tôi xin Thiên Chúa giữ người đó trong sổ. Tôi tha thứ, nhưng người đó không nhận được sự tha thứ, họ bị đóng kín với ơn tha thứ rồi. Trao ban tha thứ là một chuyện, nhưng nhận được ơn tha thứ lại là chuyện khác. Và nếu vị linh mục đó đóng kín với ơn tha thứ, thì không nhận được sự tha thứ, bởi vì đã dùng khóa đóng cửa từ bên trong, và điều còn lại chỉ là cầu nguyện để Chúa mở cánh cửa đó ra. Cần phải sẵn sàng tha thứ, nhưng không phải tất cả mọi người đều nhận được nó, biết nhận nó, hay sẵn sàng nhận nó. Thật là nặng nề điều tôi đang nói.  Và điều này giải thích tại sao có người kết thúc cuộc sống mình một cách nặng nề, xấu xa, không nhận được một sự vuốt ve của Thiên  Chúa. Câu hỏi thứ hai đã là?

Đó là ĐTC có hiểu các nạn nhân và gia đình họ không thể tha thứ hay không muốn tha thứ cho tội lạm dụng đó hay không?

Đáp: Có, tôi hiểu họ, tôi cầu nguyện cho họ, và tôi không xét đoán họ. Tôi không xét đoán họ, tôi cầu nguyện cho họ. Có một lần trong các buổi họp này tôi đã gặp nhiều người khác nhau và có một bà đã hỏi tôi: “Khi mẹ chồng con, không đó đã bà…,  khi mẹ con biết là họ đã lạm dụng tính dục con, bà đã nguyền rủa Thiên Chúa, bà đã mất đức tin và đã chết như người vô thần”. Tôi hiểu người đàn bà ấy. Tôi hiểu bà ta. Và Thiên  Chúa còn tốt hơn tôi hiểu bà ấy. Tôi chắc chắn như vậy. Thiên  Chúa đã chấp nhận bà ấy. Bời vì cái đã bị rờ tới, cái đã bị tàn phá đã là chính thịt xác của bà, thịt xác của con gái bà. Tôi hiểu bà ấy. Tôi không xét đoán người nào đó không thể tha thứ. Tôi cầu nguyện và xin Thiên  Chúa, bởi vì Thiên Chúa là một người vô địch trong việc tìm một con đường hưóng tới giải pháp – tôi xin Ngài sửa nó. Xin lỗi tôi đang nói tiếng Tây Ban Nha…

Anh Andres Beltramo của hãng tin Notimex hỏi:

– Thưa ĐTC, tất cả chúng con đã nghe ĐTC nói nhiều về tiến trình hoà bình tại Colombia, giữa lực lượng FARC và chính quyền. Giờ đây đã có một thoả hiệp lịch sử. ĐTC có cảm thấy mình có một chút phần trong thỏa hiệp này không? Và ĐTC đã nói là sẽ đi Colombia, khi có được một thoả hiệp: bây giờ có nhiều người dân Colombia đang chờ đợi ĐTC… Và con có một câu hỏi nhỏ nữa: ĐTC cảm thấy gì sau một chuyến viếng thăm dầy đặc như vậy và giờ đây máy bay ra đi?

Đáp: Xin trả lời câu hỏi thứ nhất: khi tôi nhận được tin hồi tháng 3 là thỏa hiệp sẽ được ký kết, tôi đã thưa với Chúa: “Chúa ơi, xin cho chúng con tới tháng 3, và cho họ tới với ý hướng tốt đẹp này”, bởi vì còn thiếu các điều nhỏ nhặt, nhưng mà có ý chí. Từ cả hai phía. Có ý chí. Kể cả từ phía nhóm nhỏ có ý chí: cả ba lực lượng đều đồng ý. Chúng ta phải tới tháng ba, tới thoả hiệp vĩnh viễn. Đó đã là đích điểm của công lý quốc tế – như anh biết – Tôi đã vô cùng hài lòng. Và tôi đã cảm thấy mình là thành phần, trong nghĩa tôi đã luôn luôn muốn điều này, và tôi đã nói chuyện với tổng thống Santos về vấn đề này, và Tòa Thánh – chứ không phải chỉ có mình tôi – Toà Thánh rất cởi mở và trợ giúp như Toà Thánh có thể.

Câu hỏi thứ hai, nhưng điều này hơi cá nhân một chút, nhưng tôi phải thành thật. Khi máy bay rời phi trường sau chuyến viếng thăm của tôi, nhiều cái nhìn của biết bao người đến với tôi và tôi muốn cầu nguyện cho họ và thưa với Chúa: Con đã đến đây để làm một cái gì đó, đề làm điều lành. Có lẽ con đã làm điều dữ, xin tha lỗi cho con. Nhưng xin Chúa giữ gìn tất cả dân chúng đã nhìn con, dã nghĩ những điều con đã nói, đã nghe cả những lời chỉ trích con, tất cả mọi người… Tôi cảm nhận được điều đó . Tôi không biết. Nó đến như vậy. Nhưng xin lỗi nó hơi cá nhân một chút. Điều này không thể nói trên báo…

Tiếp đến là anh Thomas Jansen của hãng tin công giáo Đức

– Thưa ĐTC, con muốn hỏi một điều liên quan tới cuộc khủng hoảng di cư vào Âu châu: nhiều nước đang xây dựng các hàng rào ngăn cách mới với kẽm gai. ĐTC nói gì về tiến triển này?

Đáp: Anh đã dùng từ “cuộc khủng hoảng”. Nó trở thành một tình trạng khủng hoảng sau một tiến trình dài. Điều này đã bùng nổ từ nhiều năm nay rồi, bởi vì các chiến cuộc khiến cho dân chúng phải ra đi, phải trốn chạy, là các cuộc chiến đã kéo dài nhiều năm trời. Đói: cái đói đã là cái đói từ nhiều năm rồi… Nhưng khi tôi nghĩ tới Phi Châu – điều này hơi đơn sơ quá, nhưng tôi xin nói như thí dụ – tôi nghĩ Phi châu là lục địa bị khai thác bóc lột. Và giờ đây thay vì khai thác một lục địa hay một quốc gia hoặc một vùng đất, thì đầu tư để người dân có công ăn việc làm hầu tránh được cuộc khủng hoảng này. Đúng thế, có một cuộc khủng hoảng người tỵ nạn, như tôi đã nói tại Quốc Hội Mỹ, chưa từng thấy kể từ Đệ Nhị Thế Chiến tới nay. Nó là cuộc khủng hoảng lớn nhất. Liên quan tới các hàng rào, anh biết các bức tường kết thúc như thế nào. Mọi bức tường, mọi bức tường đều sụp đổ, hôm nay, ngày mai, trong 100 năm nữa. Nhưng chúng sẽ sụp đổ. Đó không phải là một giải pháp. Bức tường không phải là một giải pháp. Trong lúc này đây Âu châu gặp khó khăn: đúng thật như thế. Chúng ta phải thông minh, bởi vì có cả làn sóng di cư tràn tới và không dễ tìm ta các giái pháp. Nhưng với sự đối thoại giữa các quốc gia, cần phải tỉm ra giải pháp. Các bức tường không bao giờ là các giải pháp. Trái lại, các cây cầu thì luôn luôn là giải pháp. Luôn luôn. Tôi không biết, điều mà tôi nghĩ về các bức tường, các hàng rào … chúng kéo dài ít lâu, không lâu, nhưng chúng không phải là một giải pháp. Vấn đề còn đó, còn đó với nhiều thù hận hơn. Đó là điều tôi nghĩ.

Anh Jean Marie Guénois, phóng viên của nhật báo Le Figaro, đại diện cho nhóm nhà báo nói tiếng Pháp hỏi ĐTC

Thưa ĐTC, chắc chắn là ĐTC không thể nói trước các cuộc thảo luận của các nghị Phụ tham dự Thượng Hộị Đồng Giám Mục Thế Giới về gia đình khai mạc vào đầu tháng 10 tới này. Nhưng chúng con muốn biết, trước khi Thượng Hội Đồng nhóm họp, trong con tim mục tử của mình, ĐTC có thực sự muốn có một giải pháp cho các tín hữu đã ly dị tái hôn hay không? Chúng con cũng muốn biết Tự Sắc liên quan tới việc hủy bỏ hôn nhân được dễ dàng hơn có khép lại việc thảo luận này hay không. Và sau cùng ĐTC trả lời những người sợ rằng với việc cải cách này, có việc tạo thực thụ ra một cái gọi là “ly dị công giáo” hay không?

Đáp: Tôi xin bắt đầu với câu hỏi cuối cùng. Trong việc cải tổ các vụ án hôn phối và của mô thức, tôi đã đóng cửa con đường hành chánh, qua đó việc ly dị có thể bước vào. Và có thể nói rằng những người nghĩ tới ly dị công giáo sai lầm, bởi vì tài liệu cuối cùng này đã đóng cửa cho việc ly dị đã có thể vào – nó đã dễ hơn – đối với con đường hành chánh. Sẽ luôn luôn có con đường phán xử. Liên quan tới tài liệu, tôi không nhớ nó có phải là tàì liệu thứ ba hay không. Nếu tôi sai thì xin anh sửa …

– Vâng thưa ĐTC, câu hỏi liên quan tới ý niệm “ly dị công giáo” và Tự Sắc có đóng cửa đối với việc thảo luận trong Thượng Hội Đồng Giám Mục sắp tới về gia đình hay không?

Đáp: Đây là điều đa số các nghị Phụ đã yêu cầu trong Thượng Hội Đồng Giám Mục hồi năm ngoái: đó là làm cho các vụ án được nhẹ nhàng hơn, mau chóng hơn, bởi vì có các vụ xét xử đã kéo dài cả 10-15 năm trời. Một phán quyết, rồi lại một phán quyết khác, sau đó còn có khiếu nại, và khiếu nại, rồi có một khiếu nại khác nữa, và không bao giờ chấm dứt… Hai phán quyết khi nó có giá trị và không có khiếu nại, đã do ĐGH Lambertini Biển Đúc XVI đưa ra, bởi vì tại miền Trung Âu châu – tôi không nói tên nước – đã có vài lạm dụng, và để ngăn chặn các lạm dụng này, ĐGH Biển Đức XV đã đưa ra luật ấy.  Nhưng đó không là điểu nòng cốt đối với vụ án. Các vụ án thay đổi, luật thay đổi và trở nên tốt hơn: người ta luôn luôn cải tiến tốt hơn. Trong lúc này thì cần cấp thiết làm việc ấy. Thế rồi ĐGH Pio X cũng đã khiến cho nó trở thành nhẹ nhàng hơn, và ngài đã muốn làm cái gì đó, nhưng đã không có thời giờ và khả năng thực hiện.

Các Nghị Phụ đã yêu cầu điều khiến cho các vụ án huỷ bỏ hôn nhân không thành sự được nhẹ nhàng mau chóng hơn. Và tôi dừng trên điều này. Tài liệu này, Tự Sắc này khiến cho các vụ án trong thời gian được dễ dàng hơn, nhưng nó không phải là một cuộc ly dị, bởi vì hôn nhân không thể lìa tan, khi nó là bí tích, và điều này Giáo Hội không thể thay đổi. Nó là một tín lý. Nó là một bí tích bất khả đoạn tiêu. Tiến trình luật pháp là để chứng minh rằng cái xem ra là bí tích ấy đã không phải là một bí tích: chẳng hạn vì thiếu tự do, hay thiếu trưởng thành hoặc vì tâm bệnh … có biết bao nhiêu lý do khiến cho việc nghiên cứu điều tra đi tới chỗ nói rằng: “Không, đã không có bí tích tích, chẳng hạn, bởi vì người đó đã không tự do. Xin đơn cử một thí dụ, bây giờ thì không như vậy nữa, nhưng trong một vài lãnh vực của xã hội thường xảy ra – ít nhất là tại Buenos Aires đã xảy ra – có các cuộc hôn nhân khi thiếu nữ có thai. “Quý vị phải lấy nhau”. Tại Buenos Aires, tôi đã khuyên các linh mục của tôi – rất mạnh mẽ hầu như tôi cấm các vị làm đám cưới trong các điều kiện này. Chúng tôi gọi các đám cưới đó là “các hôn nhân vội vã”, để che lấp, để cứu vãn mọi vẻ bề ngoài. Và đứa trẻ sinh ra và có vài hôn nhân xuôi chảy, nhưng không có sự tự do. Rồi nếu nó không xuôi chảy, họ chia tay… và “tôi đã bị bó buộc làm đám cưới, bởi vì tôi phải che đậy cho tình trạng này”: và đây là một trường hợp của việc hủy bỏ hôn nhân không thành. Có biết bao nhiêu lý do để huỷ bỏ hôn nhân – anh chị em có thể tìm hiểu trong Internet, có tất cả các lý do trong đó. Thế rồi có vấn đề của các hôn nhân thứ hai, của nhũng ngưòi đã ly dị nhưng lại tái lập gia đình. Anh chị em có Tài liệu làm việc của Thượng Hội Đồng Giám Mục, điều mà người ta thảo luận, theo tôi nó hơi quá đơn sơ một chút, khi nói rằng Thượng Hội Đồng Giám Mục … rằng giải pháp cho các người này là họ có thể rước lễ. Đây không phải là giải pháp,  không phải là giải pháp duy nhất. Không. Điều mà Tài Liệu Làm Việc của THĐGM đề nghị thì nhiều biết bao! Nhưng cả vấn đề hôn nhân của các người đã ly dị  cũng không phải là vấn đề duy nhất. Trong Tài Liệu Làm Việc có biết bao vấn đề khác nữa. Chẳng hạn người trẻ không lấy nhau, không muốn lấy nhau. Đó là một vấn đề mục vụ đối với Giáo Hội. Có vấn đề khác là sự trưởng thành tình cảm cho hôn nhân. Có một vấn đề khác là đức tin. Tôi có tin rằng điều này là “cho luôn mãi” không?. “Vâng, vâng, vâng, tôi tin điều đó.” Nhưng tôi có tin vào điều đó không? Việc chuẩn bị hôn nhân – tôi, tôi đã nghĩ tới điều này biết bao nhiêu lần: để trở thành linh mục có việc chuẩn bị 8 năm; thế rồi nó không là điều vĩnh viễn, vì Giáo Hội có thể lấy đi tình trạng linh mục của tôi. Đối với những người lập gia đình, cho suốt cuộc đời, người ta làm bốn buổi dậy, bốn lần…? Có điều gì đó không ổn. Điều ấy Thượng Hội Đồng Giám Mục phải suy nghĩ chín chắn chuẩn bị hôn nhân như thế nào: nó là một trong những điều khó khăn nhất. Và có biết bao nhiêu vấn đề… Nhưng tất cả chúng được liệt kê trong Tài Liệu Làm Việc. Nhưng tôi thích câu anh hỏi liên quan tới “ly dị công giáo”: không, không có ly dị công giáo đâu. Hoặc nó đã không phải là hôn nhân – và điều này là tiêu hôn, hôn nhân đã không hiện hữu – mà nếu nó đã hiện hữu, thì nó không thể tan lià. Điều đó rõ ràng nhé. Xin cám ơn anh.

Tới lượt anh Terry Moran của đài ABD News, một trong các mạng lưới thông tin lớn nhất Hoa Kỳ. Anh hỏi:

Thưa ĐTC, ĐTC đã viếng thăm các Tiểu Muội người nghèo, và người ta nói với chúng con rằng ĐTC đã bầy tỏ sự ủng hộ của ĐTC đối với các chị, cả trên bình diện tư pháp nữa. Thưa ĐTC, ĐTC ủng hộ cả những người – bao gồm cả các nhân viên chính quyền – vì   lương tâm tốt lành của họ, vì lương tâm cá nhân của họ, họ nói rằng họ không tuân giữ các luật lệ xác định hay chu toàn các bổn phận của nhân viên chính phủ, chẳng hạn như ký giấy cho phép hôn nhân của các cặp đồng phái? ĐTC có ủng hộ các đòi hỏi này của quyền tự do tôn giáo không?

Đáp: Tôi không thể có trong trí tất cả các trường hợp có thể có liên quan tới sự phản kháng của lương tâm. Nhưng có, tôi có thể nói rằng sự phản kháng của lương tâm là một quyền, và nó nằm trong mọi quyền con người. Nó là một quyền, và nếu một người không cho phép thực thi việc phản kháng của lương tâm, là khước từ một quyền. Trong mọi cơ cấu tư pháp phải có quyền phản kháng của lương tâm, bởi vì nó là một quyền, một quyền con người. Ngược lại là chúng ta đi tới chỗ lựa lọc các quyền: đây là một quyền có phẩm chất, đây là một quyền không có phẩm chất, điều này…  Nó là một quyền con người. Đối với tôi xem ra luôn luôn – điều này chống lại tôi nhé – luôn luôn đã khiến tôi xúc động khi tôi còn bé – tôi đã đọc nó nhiều lần, khi tôi đọc tác phẩm “Bài ca của Roland”, khi tất cả mọi người hồi giáo xếp hàng, và trước họ có cây cột Rửa Tội, giếng Rửa Tội hay là thanh gươm, và họ phải lựa chọn. Họ dã không có quyền phản kháng lương tâm… Không, đây là một quyền, và chúng ta, nếu chúng ta muốn xây dựng hòa bình, thì phải tôn trọng tất cả mọi quyền con người!

Điều này bao gồm cả các nhân viên chính quyền có phải không ạ?

Nó là một nhân quyền. Nếu nhân viên chính quyền là một bản vị con người, thì họ có quyền đó. Nó là một nhân quyền mà.

Bây giờ tới lượt anh Stefano Maria Paci, thuộc nhóm tiếng Ý của đài Sky News

Thưa ĐTC, tại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ĐTC đã dùng các lời lẽ rất mạnh mẽ tố cáo sự thinh lặng của thế giới truớc cuộc bách hại các kitô hữu bị mất nhà cửa, bị đuổi đi, mất tài sản, bị bắt làm nô lệ và bị sát hại cách tàn bạo. Giờ đây tổng thống Hollande đã loan báo Pháp bắt đầu bỏ bom các căn cứ của Nhà nước Hồi ISIS bên Siria. ĐTC nghĩ gì về hành động quân sự này ? Thế rồi con cũng có một tò mò nữa : ông thị trưởng Marino của thành phố Roma, thành phố của Năm Thánh, đã tuyên bố rằng ông đến tham dự Cuộc gặp gỡ quốc tế các gia đình, Thánh Lễ, vì đã được ĐTC mời. Xin ĐTC cho biết câu chuyện ra sao ?

 

Đáp : Tôi xin bắt đầu với câu hỏi cuối : Tôi đã không mời ông thị trưởng Marino. Rõ chưa ? Tôi đã không làm điều đó, và tôi đã hỏi những người tổ chức, họ cũng đã không mời ông ấy. Ông ta đã tới và tuyên xưng mình là công giáo, và đã tới một cách tự phát. Đã là như vậy. Nhưng mà rõ ràng rồi chứ ?

 

Còn câu hỏi kia, à nó liên quan tới việc bỏ bom. Đúng thật là tôi đã nhận được tin này hôm kia và tôi đã không đọc. Thật sự là tôi không biết rõ tình hình sẽ ra sao. Tôi đã nghe nói là Nga đã ở trong một vị thế, Hoa Kỳ thì chưa rõ ràng… tôi không biết phải nói với anh cái gì, thật vậy, bởi vì tôi đã không hiểu rõ câu chuyện. Nhưng khi tôi nghe từ « bỏ bom », chết, máu… mà, tôi xin lập lại điều tôi đã nói trước Quốc Hội Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc : xin tránh các điều đó, nhưng… tôi không biết, tôi không phán đoán tình hình chính trị, bởi vì tôi không hiểu biết.

 

Cha Lombardi nói : Bây giờ tới phiên chị Miriam Schmidt của Hãng thông tấn Đức. Chị hỏi :

 

Thưa ĐTC, con muốn hỏi một câu về các tương quan của Toà Thánh với Trung Quốc và về tình hình tại nước này khá khó khăn đối với Giáo Hội Công Giáo. ĐTC nghĩ gì về điều này ?

 

Đáp : Trung Quốc là một quốc gia lớn đem lại cho thế giới một nền văn hóa lớn và biết bao điều tốt đẹp. Tôi đã nói một lần trên máy bay, khi từ Đại Hàn về rằng tôi thích đi Trung Quốc : tôi yêu mến nhân dân Trung Quốc, tôi cầu chúc có thể có các khả thể liên lạc tốt… Các liên lạc tốt ! Chúng tôi đã đếm các khả thể liên lạc đó, chúng tôi đã nói về chúng… Tiến tới. Nhưng đối với tôi có một quốc gia bạn như Trung  Quốc là nước có biết bao văn hóa và biết bao khả thể làm tốt, sẽ là  một niềm vui.

 

Tiếp theo là anh Sagrario Ruiz de Apodaca Anh hỏi :

 

Thưa ĐTC, lần đầu tiên ĐTC viếng thăm Hoa Kỳ, ĐTC đã nói trước Quốc Hội, đã nói trước Hội Đồng Liên Hiệp  Quốc, đã có các buổi tắm đám đông… ĐTC có cảm thấy mạnh mẽ hơn không ? Và con cũng muốn hỏi ĐTC, bởi vì chúng con đã nghe ĐTC nói tới việc minh nhiên vai trò của các nữ tu và của chị em phụ nữ trong Giáo Hội Mỹ : chúng ta sẽ có bao giờ trông thấy phụ nữ linh mục trong Giáo Hội Công Giáo không, như vài nhóm tại Hoa kỳ yêu cầu và như xảy ra trong các Giáo Hội Kitô khác ?

 

Đáp : Vâng. Các nữ tu Hoa Kỳ đã làm các điều kỳ diệu trong lãnh vực giáo dục, trong lãnh vực sức khỏe. Nhân dân Hoa Kỳ yêu mến các nữ tu : tôi không biết họ yêu mến các linh mục cỡ nào, nhưng họ yêu mến các nữ tu, họ yêu mến các chị biết bao. Và các nữ tu rất giỏi, các chị là các phụ nữ giỏi, giỏi, giỏi.  Mỗi chị theo dòng của mình, theo các luật lệ của dòng, có các khác biệt, nhưng các chị giỏi, và vì thế tôi đã cảm thấy bó buộc phải cám ơn các nữ tu về những gì các chị đã làm. Trong các ngày này có một nhân vật quan trọng tại Hoa Kỳ đã nói với tôi rằng : « Những gì mà tôi có về văn hóa trưóc hết chính là nhờ các nữ tu. » Các nữ tu có các trường trong mọi khu phố, giầu, nghèo, các chị làm việc với người nghèo và trong các nhà thương… Còn câu hỏi thứ hai ?

 

ĐTC có cảm thấy mạnh mẽ hơn sau khi ở Hoa Kỳ, với chương trình dầy đặc và sau khi đã có sự thành công này… ?

 

Đáp : Tôi không biết là mình có thành công hay không. Nhưng tôi sợ chính mình, bởi vì nếu tôi sợ chính tôi, tôi luôn luôn cảm thấy – tôi không biết – mình yếu đuối, trong nghĩa không có quyền bính, quyền bính cũng mau qua : hôm nay có, ngày mai không có … Thật quan trọng nếu với quyền bính bạn có thể làm tốt. Và Chúa Giêsu đã định nghĩa quyền bính : quyền bính thực sự là phục vụ, làm các việc phục vụ, làm các việc khiêm tốn nhất. Tôi phải tiếp tục tiến tới trên con đường phục vụ, bởi vì tôi cảm thấy rằng tôi không làm tất cả những điều tôi phải làm. Đó là ý nghĩa mà tôi có về quyền bính.

 

Thứ ba : vấn đề các phụ nữ làm linh mục : điều đó không thể làm được. Thánh Gioan Phaolô II trong các thời gian thảo luận, sau khi đã suy nghĩ lâu dài, đã nói rõ ràng là không, không phải bởi vì các phụ nữ không có khả năng. Nhưng hãy nhìn vào Giáo Hội thì thấy  phụ nữ quan trọng hơn nam giới, bởi vì Giáo Hội là phụ nữ. « La » Chiesa chứ không phải « Il » Chiesa : Giáo Hội là hiền thê của Chúa Kitô, và Đức Mẹ quan trọng hơn các Giáo Hoàng, hơn các giám mục, hơn các linh mục. Đó là một điều mà tôi phải thừa nhận : chúng ta hơi chậm trễ trong việc soạn thảo một nền thần học về phụ nữ. Chúng ta phải tiến tới nền thần học này. Điều đó thì có, nó thật như vậy.

 

Câu hỏi sau cùng của chị Matilde Imberti, phóng viên Radio France. Chị là người cuối cùng trong danh sách các nhà báo quốc tế xin phỏng vấn ĐTC. Chị hỏi.

 

– Thưa ĐTC, tại Hoa Kỳ ĐTC đã trở thành một ngôi sao. Giáo Hoàng là một ngôi sao  có tốt cho Giáo Hội không ạ ?

 

Đáp : Giáo Hoàng phải… Chị có biết tước hiệu mà các Giáo Hoàng đã và phải sử dụng  không ? « Tôi tớ các tôi tớ của Thiên Chúa ». Nó hơi khác với ngôi sao một chút. Các vì sao đẹp để ngằm nhìn, tôi thích nhìn các vì sao khi trời mùa hè thanh quang… Nhưng Giáo Hoàng phải là phải là « tôi tớ các tôi tớ của Thiên Chúa. » Đúng, trong các phương tiện truyền thông người ta dùng kiểu nói này, nhưng có một sự thật khác : có biết bao nhiêu ngôi sao mà chúng ta đã thấy, nhưng rồi chúng tắt lịm và rơi rụng… Nó là một điều mau qua. Trái lại là « tôi tớ các tôi tớ của Thiên Chúa », điều này đẹp » Nó không qua đi ! Tôi không biết… Tôi nghĩ nó như thế.

 

Kết luận bài phỏng vấn cha Lombardi đã cám ơn ĐTC về sự sẵn sàng ngài dành cho các nhà báo trong bài phỏng vấn dài 50 phút. Ngài ca ngợi sự dẻo dai của ĐTC trong chuyến viếng thăm và cả trong cuộc nói chuyện vừa qua. Và chúng ta tiếp tục theo ngài : chưa hết với chuyến công du này. Chuyến công du này kết thúc, nhưng còn Thượng Hội Đồng Giám Mục, và có biết bao nhiêu chuyện khác nữa. Và chúng ta muốn theo ĐTC với nhiều yêu thương trìu mến, qúy trọng, hy vọng trợ giúp ngài trong việc phục vụ các tôi tớ Thiên Chúa của ĐTC.

 

ĐTC nói : « Cám ơn rất nhiều công việc của  anh chị em, lòng kiên nhẫn, lòng tốt của anh chị em. Xin cám ơn. Tôi sẵn sàng… Tôi cầu nguyện cho anh chị em. Xin cám ơn sự trợ giúp của anh chị em. »

 

SD 28-9-2015

 

Linh Tiến Khải – Vatican Radio