ĐTC Phanxicô: Niềm vui sẽ tràn đầy nếu tâm hồn chúng ta ở trong Chúa

ĐTC Phanxicô: Niềm vui sẽ tràn đầy nếu tâm hồn chúng ta ở trong Chúa

Thiên Chúa ở với chúng ta, đây là nguồn mạch của niềm vui

Chúa nhật thứ ba Mùa Vọng này, phụng vụ mời gọi chúng ta hãy vui mừng Hãy lắng nghe cho rõ: Hãy vui lên. Với những lời này, Tiên tri Xôphônia hướng đến phần bé nhỏ dân Israel: "Hỡi thiếu nữ Sion, hãy cất tiếng ca! Hỡi Israel, hãy hoan hỉ! Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy hân hoan và nhảy mừng hết tâm hồn" (Xp 3,14). Cư dân của thành thánh được kêu mời hãy vui mừng vì Chúa đã rút lại lời kết án dân (c.15). Chúa đã tha thứ, Ngài không muốn trừng phạt! Do đó, dân thành không còn có lý do phải buồn rầu và nản chí, nhưng tất cả mang lại một lòng biết ơn vui mừng đối với Thiên Chúa, Đấng luôn muốn chuộc lại và cứu độ dân mà Ngài yêu thương. Và tình yêu của Thiên Chúa dành cho dân Ngài không ngừng, tình yêu này có thể so sánh với sự dịu dàng của người cha dành cho con cái, của chàng rể dành cho cô dâu, như Xôphônia nói: "Vì ngươi, Người hân hoan vui sướng. Với ngươi, Người làm mới lại Tình Yêu của Người. Vì ngươi, Người nhảy mừng trong tiếng reo vui"(c.17). Như vậy Chúa nhật này được gọi là Chúa nhật của niềm vui, Chúa nhật thứ ba Mùa Vọng, trước lễ Giáng Sinh.

Lời kêu gọi của vị ngôn sứ thích hợp đặc biệt trong thời gian chúng ta chuẩn bị mừng lễ Giáng sinh, bởi vì nó áp dụng cho Chúa Giêsu, Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta: sự hiện diện của Người là nguồn vui. Thực vậy, Xôphônia công bố: "Vua Israel là Chúa ở giữa ngươi”; và rồi ngôn sứ nhắc lại: "Chúa là Thiên Chúa ngươi, là Đấng mạnh mẽ ở giữa ngươi" (c. 5,17). Thông điệp này tìm thấy ý nghĩa đầy đủ của nó trong thời điểm Truyền tin cho Đức Maria, được thánh sử Luca thuật lại. Những lời mà thiên thần Gabriel chào Đức Trinh nữ như tiếng vang của những lời tiên tri: "Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ơn sủng, Đức Chúa ở cùng trinh nữ " (Lc 1, 28). Trong một ngôi làng hẻo lánh ở Galilê, nơi trái tim của một thiểu nữ chưa được mọi người biết đến, Thiên Chúa đã thắp lên tia sáng hạnh phúc cho cả thế giới. Và hôm nay, lời loan báo tương tự được gửi đến Giáo hội, Giáo hội được kêu gọi đón nhận Tin Mừng để Tin Mừng trở nên xác thịt, cuộc sống cụ thể: "Hãy vui mừng, hỡi cộng đoàn Kitô nhỏ bé, nghèo nàn và khiêm nhường nhưng xinh đẹp trong mắt Ta bởi vì các con ước muốn mãnh liệt Vương quốc Ta, các con khao khát công lý, kiên nhẫn dệt hòa bình, không theo kẻ quyền thế nhưng trung thành ở bên cạnh người nghèo. Và vì vậy các con không sợ bất cứ điều gì ngoài một tâm hồn luôn hân hoan". Nếu chúng ta bước đi như thế trong sự hiện diện của Thiên Chúa, tâm hồn chúng ta sẽ luôn vui tươi. Niềm vui dâng cao, khi niềm vui tràn đầy sự khiêm tốn mỗi ngày, đó là hòa bình. Hòa bình là niềm vui bé nhỏ, nhưng đó là niềm vui đích thực.

Hạnh phúc vì Chúa không bao giờ từ chối chúng ta

Thánh Phaolô hôm nay cũng mời gọi chúng ta đừng lo lắng về bất cứ điều gì, nhưng trong mọi hoàn cảnh hãy trình bày những ước vọng, những nhu cầu, lo lắng lên cùng Chúa, “bằng kinh nguyện và cầu xin" (Phil 4,6).

Ý thức rằng trong những khó khăn, chúng ta luôn có thể hướng về Chúa, và Ngài không bao giờ từ chối những lời khẩn cầu của chúng ta, đây là một lý do tuyệt vời cho niềm vui. Không có sự lo lắng, sự sợ hãi nào sẽ có thể lấy khỏi chúng ta sự thanh thản đến từ việc nhận biết rằng Thiên Chúa luôn yêu thương hướng dẫn cuộc sống của chúng ta. Ngay cả giữa những khó khăn và đau khổ, sự chắc chắn này nuôi dưỡng hy vọng và sự can đảm.

Mùa Vọng, thời gian hoán cải

Nhưng để đón nhận lời mời của Chúa đến niềm vui, chúng ta cần phải là những người sẵn sàng đặt câu hỏi cho chính mình. Cũng giống như những người sau khi nghe lời rao giảng của Thánh Gioan Tẩy Giả, đã hỏi thánh nhân: "Chúng tôi phải làm gì?" (Lc 3,10). Câu hỏi này là bước đầu tiên trong hành trình hoán cải mà chúng ta được mời gọi thực hiện trong Mùa Vọng này. Mỗi người hãy tự hỏi: tôi phải làm gì? Nhỏ bé thôi nhưng “Tôi phải làm gì?” Xin Đức Trinh Nữ Maria giúp chúng ta mở rộng lòng mình với Thiên Chúa, Đấng đang đến, để Ngài làm tràn ngập cả cuộc đời chúng ta với niềm vui.

Ngọc Yến, Vatican

Đức Thánh Cha: Hoà bình là con đường của khiêm nhường, hiền lành và quảng đại

Đức Thánh Cha: Hoà bình là con đường của khiêm nhường, hiền lành và quảng đại

Phải băng qua con đường của khiêm nhường, hiền lành và quảng đại, ta mới tìm thấy hoà bình trên thế giới, trong xã hội cũng như trong gia đình của mỗi chúng ta. Suy niệm về bài đọc thứ nhất trích thư thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Ê-phê-sô, Đức Thánh Cha nhắc nhớ cách thức thánh Phao-lô, khi sống cô đơn trong tù, đã nói với các Kitô hữu về sự hiệp nhất đích thực, trong khi ngài đề cập đến “phẩm tính của ơn gọi.”

Không dễ để tìm được đồng thuận hòa bình

Chính vị tông đồ đã cô đơn cho đến lúc chết tại “Tre Fontane,” – nghĩa là “ba con suối” – bởi các Kitô hữu quá bận rộn với những "đấu đá nội bộ." Chúa Giêsu cũng như thế, trước cuộc khổ hình, trong Bữa Tiệc Ly, Ngài đã xin Chúa Cha ơn hiệp nhất cho tất cả chúng ta. Nhưng giờ đây, chúng ta đang quen dần, đang hít thở bầu không khí xung đột: hàng ngày trên tivi, trên báo chí, người ta nói về các vụ xung đột, về chiến tranh, không hoà bình, không hiệp nhất. Mặc dù họ thực hiện các hiệp ước để ngăn chặn bất kỳ hình thức xung đột nào, nhưng sau đó, họ lại bỏ qua các thoả thuận đó. Theo cách này, “việc vũ trang, chuẩn bị chiến tranh, việc huỷ diệt tiếp tục được tiến hành.”

Cũng vậy, ngày nay, chúng ta thấy rằng những tổ chức toàn cầu được tạo ra với ý hướng tốt hơn nhằm thăng tiến sự hiệp nhất con người, hoà bình. Họ cảm thấy không thể đi đến đồng thuận: rằng có một quyền phủ quyết ở đây, rằng mối bận tâm ở kia… Và họ cố gắng đi đến những thoả thuận về hoà bình. Nhưng trong nỗ lực ấy, những đứa trẻ không có gì ăn, không được đến trường, không được giáo dục. Các bệnh viện cũng không có vì chiến tranh phá huỷ mọi thứ. Chúng ta đang có khuynh hướng huỷ diệt, chiến tranh và chia rẽ. Đó chính là khuynh hướng mà ma quỷ, kẻ thù, kẻ phá huỷ nhân loại gieo vào lòng chúng ta. Trong đoạn thư này, thánh Phao-lô dạy chúng ta con đường hướng tới sự hiệp nhất. Ngài nói: sự hiệp nhất được bảo bọc, được gìn giữ – mà ta có thể nói là – với sợi dây hoà bình. Hoà bình dẫn tới sự hiệp nhất.

Mở lòng

Vì thế, đây là lời mời gọi hành xử xứng đáng với "ơn kêu gọi” ta đã lãnh nhận, "với tất cả sự khiêm nhường, hiền lành và quảng đại".

Để thực hiện hòa bình, hiệp nhất giữa chúng ta, "hãy khiêm tốn, hiền hành và quảng đại.” Thực tế là chúng ta thường quen xúc phạm, quát tháo nhau hơn là hiền lành. Quên nó đi, nhưng hãy mở lòng. Nhưng ta có thể tạo ra hòa bình trên thế giới với ba điều nhỏ bé này không? Có chứ, đó là con đường. Nó có thể tiến tới hiệp nhất không? Có chứ, hành trình đó là: "khiêm tốn, hiền lành và quảng đại." Và thánh Phao-lô rất thực tế. Ngài tiếp tục với một lời khuyên rất thực tế: "hãy nâng đỡ nhau trong tình yêu". Hãy chịu đựng lẫn nhau. Điều này không phải là dễ dàng gì, bởi ta luôn phán xét, lên án, – vốn là điều dẫn đến chia rẽ, xa cách …

Hoà hợp ngay từ đầu

Điều này cũng xảy ra ngay cả giữa các thành viên trong cùng một gia đình. Và "ma quỷ hạnh phúc" vì điều này. Nó là "khởi đầu của chiến tranh". Lời khuyên là "hãy chịu đựng", "bởi tất cả chúng ta đều gây ra những điều khó chịu, gây ra mất kiên nhẫn; bởi tất cả chúng ta – hãy nhớ rằng – chúng ta là tội nhân, tất cả chúng ta đều có những sai lầm của riêng mình". Thánh Phaolô khuyên ta về " việc duy trì sự hiệp nhất của Chúa Thánh Thần trong mối dây hòa bình", " dưới sự linh hứng từ những lời Chúa Giêsu nói trong Bữa Tiệc Ly: “một thân thể và một tinh thần." Và rồi, ngài tiếp tục cho ta thấy chân trời của hòa giải với Thiên Chúa; như Chúa Giêsu đã cho chúng ta thấy chân trời của hòa giải trong lời cầu nguyện: 'Lạy Cha, xin cho họ nên một, như Cha và con là một'. Trong Tin Mừng theo Thánh Luca, Chúa Giêsu khuyến khích ta tìm cách hoà giải với đối phương “lúc dọc đường." Đó là một "lời khuyên tốt," bởi vì " không khó để tìm cách hoà giải ngay khi cuộc xung đột bắt đầu".

Lời khuyên của Chúa Giêsu: hãy tìm đồng thuận ngay từ đầu, hãy làm hòa ngay từ đầu: đây chính là khiêm nhường, hiền lành và quảng đại. Ta có thể xây dựng hòa bình trên toàn thế giới với những điều nhỏ nhặt này, vì những thái độ này là thái độ của Chúa Giêsu: khiêm tốn, hiền lành, tha thứ tất cả. Thế giới ngày nay cần hòa bình, chúng ta cần hòa bình, gia đình cần hòa bình, xã hội cần hòa bình. Hãy bắt đầu thực hành những điều đơn giản này ngay ở tại gia đình: sự quảng đại, hiền lành và khiêm nhường. Chúng ta tiến lên theo cách này: luôn luôn sống sự hiệp nhất, củng cố sự đoàn kết. Xin Chúa giúp chúng ta trong cuộc hành trình này.

Trần Đỉnh, SJ

Sức mạnh lớn nhất của Giáo hội ngày nay ở nơi các Giáo hội nhỏ bị bách hại

Sức mạnh lớn nhất của Giáo hội ngày nay ở nơi các Giáo hội nhỏ bị bách hại

Sức mạnh lớn nhất của Giáo hội ngày nay ở nơi các Giáo hội nhỏ bị bách hại. Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói như thế trong Thánh lễ tại nhà nguyện thánh Marta sáng hôm nay. Quảng diễn đoạn thư gửi tín hữu Do thái chương 11, mời gọi nhớ đến tất cả lịch sử của dân Chúa, Đức Thánh Cha nhấn mạnh đến các vị tử đạo. Ngài nhận định rằng ngày nay có nhiều vị tử đạo hơn là trong những thế kỷ đầu tiên; truyền thông không nói đến điều này vì nó không gây chú ý. Ngài mời gọi nhớ đến sự đau khổ mà các vị tử đạo phải chịu.

“Không có ký ức thì không có hy vọng.” Chương 11 của thư gửi tín hữu Do thái mà chúng ta nghe trong phụng vụ Lời Chúa những ngày này nói về ký ức. Trên tất cả là “ký ức về sự vâng lời”, ký ức về sự vâng lời của bao nhiêu người, bắt đầu từ Abraham, người đã vâng phục, rời quê nhà mà không biết mình sẽ đi đâu. Đặc biệt, bài đọc I hôm nay nói về hai ký ức. Ký ức về những hành động vĩ đại của Thiên Chúa, được thực hiện bởi Ghít-ôn, Ba-rắc, Sam-sôn, Đavít. Đức Thánh Cha nói: “Rất nhiều người đã làm những việc vĩ đại trong lịch sử của Israel.”

Ngày nay có nhiều vị tử đạo hơn là trong những thế kỷ đầu tiên; truyền thông không nói đến điều này vì nó không gây chú ý

Đức Thánh Cha nói tiếp rằng có một nhóm thứ 3 được nhớ đến, đó là “Ký ức về các vị tử đạo”. Các ngài là những người đã chịu đau khổ và hy sinh mạng sống như Chúa Giêsu, họ đã chịu đánh đòn tra tấn, bị giết vì gươm giáo. Giáo hội thât sự là “dân tộc này của Thiên Chúa”, “tội lỗi nhưng vâng phục”, “thực hiện những điều lớn lao và cũng làm chứng về Chúa Giêsu Kitô cho đến tử đạo.” Ngài nói: “các vị tử đạo là những người làm cho Giáo hội tiến bước, là những người nâng đỡ Giáo hội, họ đã trợ giúp và ngày nay vẫn nâng đỡ Giáo hội. Và ngày nay có nhiều vị tử đạo hơn trong các thế kỷ đầu tiên. Truyền thông không nói đến điều này vì nó không gây chú ý, nhưng rất nhièu Kitô hữu trên thế giới ngày nay được chúc phúc bởi vì bị bách hại, sỉ nhục, tù đày. Có nhiều vị trong các nhà tù, chỉ để vác Thánh giá và tuyên xưng Chúa Giêsu Kitô” Đây là vinh quang của Giáo hội và sự trợ lực của chúng ta và cũng là sự khiêm hạ của chúng ta: chúng ta những người có tất cả, tất cả dường như dễ dàng đối với chúng ta và nếu chúng ta thiếu điều gì thì chúng ta sẽ than van… Nhưng chúng ta nghĩ đến các anh chị em mà ngày này, nhiều hơn những thế kỷ đầu rất nhiều, đang chịu tử đạo!” Đức Thánh Cha nói tiếp: “Tôi không thể quên chứng tá của Linh mục và nữ tu ở nhà thờ chánh tòa Tirana: năm này qua năm khác ở trong tù, bị lao động cưỡng khổ sai, hạ nhục,”, đối với họ nhân quyền không tồn tại.

Sức mạnh lớn nhất của Giáo hội ngày nay ở nơi các Giáo hội nhỏ bị bách hại

 Đức Thánh Cha nhắc nhở: “Và cả chúng ta, thật đúng và chính đáng, chúng ta thỏa mãn khi chúng ta thấy Giáo hội có một hành động vĩ đại, có sự thành công to lớn, các Kitô hữu tỏ mình ra… Và điều này thật đẹp. Đây là sức mạnh? Đúng, nó là sức mạnh. Nhưng sức mạnh lớn nhất của Giáo hội ngày nay ở nơi các Giáo hội nhỏ bị bách hại, bé nhỏ, với ít ỏi dân chúng, bị bách hại, các Giám mục của họ bị giam tù. Đây là vinh quang của chúng ta ngày nay, đây là vinh quang của chúng ta và sức mạnh của chúng ta ngày nay.”

Máu các thánh tử đạo là hạt giống nảy sinh các Kitô hữu

“Một Giáo hội không có các vị tử đạo – tôi dám nói rằng – là một Giáo hội không có Chúa Giêsu. Đức Thánh Cha đã khẳng định như thế và mời gọi cầu nguyện “cho các vị tử đạo của chúng ta đang đau khổ rất nhiều,” “cho các Giáo hội không được tự do để diễn tả chính mình”: “họ chính là niềm hy vọng của chúng ta.” Ngài nhắc lại lời của văn sĩ cổ xưa đã viết: “Máu của các Kitô hữu, máu các vị tử đạo, là hạt giống của các Kitô hữu.” Ngài kết thúc: “Họ cùng với các vị tử đạo của họ, chứng từ của họ, với sự đau khổ của họ, và cũng trao ban hiến dâng mạng sống, gieo vãi các Kitô hữu cho tương lai và cho các Giáo hội khác. Chúng ta dâng Thánh lễ này cho các vị tử đạo của chúng ta, cho những người giờ đây đang chịu đau khổ, cho các Giáo hội đau khổ, cho những người không có tự do. Và chúng ta cám ơn Chúa đã hiện diện với sức mạnh của Chúa Thánh Thần nơi các anh chị em của chúng ta ngày nay đang làm chứng cho Ngài. (SD 31/01/2017)

Hồng Thủy

Bánh Hằng Sống

Bánh Hằng Sống

Nhà văn James Colaianni ghi lại một chuyện như sau:

Một gia đình nghèo khó nọ ở một làng thuộc nước Nam Tư đã định tâm di cư đến nước Hoa Kỳ. Gia đình này gồm ba mẹ, một em bé trai, và bốn em gái nhỏ. Trước khi đi, những người thân thuộc đã cho gia đình đó những món quà đơn sơ như bánh mì và một vài cục phó mát.

Ngày họ lên tàu, họ rất ngỡ ngàng với những cảnh ở thế giới bên ngoài. Ngày đó là một ngày mùa đông giá lạnh, nên sau khi lên tàu, họ liền chui xuống chỗ ngồi hạng ba ở gầm tàu. Họ đã ở đó và ăn những ổ bánh mì mà những người thân đã tặng cho họ lúc họ rời Nam Tư. Họ cố gắng ăn ít bao nhiêu có thể hầu có đủ lương thực cho chuyến đi đến Hoa Kỳ.

Ngày cuối cùng của cuộc hành trình, em bé trai cảm thấy mệt mỏi nên em đã xin phép ông bố để đi lên trên boong tàu nhìn ngắm cảnh vật.

Sau khi em bé đã đi cả một tiếng đồng hồ mà không thấy trở về, ông bố cảm thấy lo và đi lên boong tàu để kiếm em. Ông bố đã tìm thấy em bé đang ngồi trong một cái nhà cơm thật thịnh soạn và đang ngồi tại một cái bàn với đầy đủ đồ ăn thịt rau và trái cây.

Khi nhìn thấy như vậy, tim ông bố như bị ngừng đập. Trong tâm trí, ông đang nghĩ ra cái cảnh khi vừa đặt chân đến nước Hoa Kỳ, ông sẽ phải vô trong tù bởi vì ông quá nghèo không đủ tiền để trả cho những thức ăn mà người con trai của ông đang ăn.

Khi người con trai nhìn thấy bố mình hoảng hồn như thế liền nói: "Bố ơi, đừng sợ, bữa ăn này không mất tiền. Trong khi chúng ta ở dưới gầm tàu ăn uống thanh đạm thì mọi người trên tàu này đều ăn uống thả dàn như thế này. Các món ăn này đã được tính cả vào trong vé tàu của mình rồi."

Trong thế giới này có biết bao nhiêu người nghèo khổ giống như gia đình nghèo khổ Nam Tư đó. Họ hành trình trong cuộc sống mà hoàn toàn không để ý rằng có một Bữa Tiệc Thần Thiêng. Đó là bữa tiệc Thánh Thể và nó đã được tính vào vé của cuộc sống.

Chúa Giêsu đã nói đến bữa tiệc thần diệu này trong bài Phúc Âm hôm nay như sau: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban, chính là Thịt Ta, để cho thế gian được sống" (Gn 6:51).

Sự khác biệt giữa Bánh Hằng Sống và bánh ăn thường thì vượt xa vời vợi. Khi chúng ta ăn bánh thường, bánh ấy sẽ trở nên thân xác chúng ta. Nhưng khi chúng ta ăn Bánh Trường Sinh thì hiệu quả khác biệt. Bánh ấy không trở nên thân xác chúng ta, nhưng chúng ta trở nên Bánh Trường Sinh. Bánh ấy sẽ biến đổi chúng ta thành Thân Mình Chúa Kitô. Và đó chính là lý do tại sao khi chúng ta ăn bánh ấy, chúng ta sẽ được sống đời đời. Nếu chúng ta dành ra một đôi phút để nghĩ về mầu nhiệm kỳ diệu này, chúng ta sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên về món quà rất quí giá này.

Thật là một điều bất hạnh khi phải hành trình trong cuộc sống mà không biết gì đến món quà rất quí giá này. Thật là một điều bất hạnh cho những ai đang đi trên đường đời mà không biết gì đến Bữa Tiệc Thần Diệu đi chung với cái vé cuộc đời.

Tuy nhiên, còn đau thương hơn nữa là có những người đi trên đường đời biết đến Bữa Tiệc Thần Diệu, nhưng coi thường bữa tiệc này và không biết ơn Đấng ban cho chúng ta Bữa Tiệc Thánh ấy. Có khi chúng ta lãnh nhận Mình Thánh theo một thói quen và chúng ta khinh thường Mình Thánh. Chúng ta đã không còn biết tôn kính Mình Thánh và sự thiếu kính trọng đó đã được bộc lộ qua các hành động của chúng ta.

Chúng ta hãy xét xem chúng ta có biết cầu nguyện trước khi và sau khi rước Chúa không? Điều gì đã ở trong trí óc của chúng ta trước và sau khi rước Chúa? Chúng ta có cầu nguyện với Ngài như là một người bạn không? Chúng ta có cám ơn Ngài, xin Ngài tha thứ những lỗi lầm, và nói với Ngài những khó khăn của chúng ta không?

Cái gia đình Nam Tư nghèo khổ trong câu truyện trên thật là tội nghiệp, bởi vì đã đi hết chuyến vượt đại dương mà không biết rằng cái vé tàu bao luôn cả phần ăn nữa. Và còn tội nghiệp hơn nữa cho một số người trải qua đường đời mà không biết gì đến Bữa Tiệc Thánh đến với họ cùng với cái vé cuộc đời.

Sưu tầm

Đừng để lỡ cơ hội

Đừng để lỡ cơ hội

Truyện cổ tích Trung Quốc kể về sự tích “Con Thỏ Ngọc” trên mặt trăng như sau: Thuở ấy, Ngọc Hoàng Thượng Đế, muốn biết dân cư dưới trần gian sinh sống ra sao, sai một ông tiên xuống để quan sát. Ông tiên giả dạng làm một người ăn mày già yếu, ăn mặc rách rưới, đi lang thang vào một buổi chiều mùa đông mưa lạnh. Ông lão đi ăn xin và xin chỗ trọ. Nhà đầu tiên mà ông gõ cửa là nhà con chó sói. Hé cửa nhìn ra, thấy ông lão già nua rách rưới, chó sói nhe nanh đe dọa để xua đuổi. Ông lão sợ hãi vội chạy đi. Nhà thứ hai mà ông gõ cửa là nhà con cáo. Con cáo chửi mắng ông thậm tệ nhưng chẳng cho gì. Buồn tủi, ông lại tiếp tục đi dưới trời mưa lạnh. Sau cùng ông gõ cửa một căn nhà bé nhỏ. Đó là nhà con thỏ trắng. Thấy ông lão run rẩy dưới trời mưa, Thỏ trắng vội vàng mở cửa mời ông vào. Thỏ đưa ông đến ngồi gần bên đống lửa, đem quần áo ướt hong bên đống lửa cho khô. Ông lão rên rỉ: “Cậu thỏ ơi, tôi đói quá, cậu có gì cho tôi ăn không? Nếu không tôi chết mất”. Thỏ vội vàng thưa: “Thưa ông, mùa đông năm nay kéo dài quá, nên rau cỏ dự trữ cháu đã ăn hết cả rồi. Nhưng cụ yên trí, thế nào cháu cũng tìm được thức ăn đãi cụ”. Thỏ chất thêm củi cho lửa cháy to hơn. Giữa lúc ông lão còn ngạc nhiên chưa biết thỏ định làm gì thì thỏ đã nhảy vào giữa đống lửa ngùn ngụt cháy. Chẳng mấy chốc, một mùi thơm tỏa lan cả căn nhà bé nhỏ. Thì ra thỏ đã tự nguyện hy sinh thân mình, làm một món ăn cho ông lão ăn mày. Ông lão về trời tường trình mọi sự với Ngọc Hoàng Thượng Đế. Ngọc Hoàng Thượng Đế liền cho triệu sói, cáo và thỏ tới. Sói và cáo bị trừng phạt nặng nề. Còn thỏ thì được khen thưởng cho ở trên Cung Trăng như một vị thần. Nên người Trung Quốc cũng gọi mặt trăng là Ngọc Thố.

Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích, không có thực. Nhưng ý nghĩa của câu chuyện đáng cho ta suy nghĩ. Sói và cáo rất ân hận vì đã bỏ lỡ cơ hội. Phải chi chúng biết đó là ông tiên thì chúng đã tiếp đãi ân cần rồi. Nhưng bây giờ thì đã muộn. Chúng chẳng hy vọng gì chuộc lại được lỗi lầm để trở thành thần tiên. Cơ hội chẳng bao giờ trở lại nữa.

Tương tự như thế, những người ở làng quê Nagiarét hôm nay cũng đã để lỡ cơ hội đón tiếp Đấng Cứu Thế. Con Thiên Chúa giả dạng làm một người thường đến sống giữa họ mà họ không biết. Họ chỉ biết đó là con ông thợ mộc Giuse. Họ chỉ biết gia đình Người rất nghèo, chẳng có danh giá gì trong làng. Họ coi thường Người. Họ không tin Người. Họ hất hủi Người. Họ đã để lỡ cơ hội nghìn năm một thuở. Đức Giêsu không làm một phép lạ nào ở đó. Người bỏ Nagiarét đi đến các làng chung quanh. Và Người sẽ chẳng bao giờ trở lại Nagiarét nữa. Đó là cơ hội cuối cùng cho họ.

Hằng ngày chúng ta cũng đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội như thế. Ta đã bỏ lỡ không tiếp đón Chúa đến thăm khi ta bịt mắt không nhìn thấy những cảnh khổ chung quanh; khi ta bưng tai không nghe những tiếng kêu than khóc lóc; khi ta làm ngơ trước những cảnh ngộ nghiệt ngã, khi ta ngoảnh mặt quay lưng trước những nạn nhân của thiên tai hoạn nạn. Nhất là ta bỏ lỡ không nghe thấy tiếng Chúa cảnh báo để ăn năn sám hối. Chúa đã nhắc nhở ta nhiều lần nhiều cách: qua các vị bề trên; qua các tai nạn; qua lời khuyên của những người thân; qua lời phê phán của những người thù ghét ta. Hôm nay, Chúa còn tiếp tục nhắc nhở. Nếu ta không nghe, biết đâu hôm nay sẽ là lần cuối cùng. Chúa sẽ không bao giờ nhắc nhở nữa. Chúa sẽ bỏ ta mà đi như đã bỏ làng Nagiarét và không bao giờ trở lại. Như thế thì thật nguy hiểm cho linh hồn ta.

Để nhận biết Chúa, ta phải rèn luyện cho mình một đức tin mạnh mẽ. Ánh mắt đức tin giống như ngọn đèn soi chiếu vào đêm đen giúp ta nhận ra Chúa trong anh em, trong những biến cố Chúa gửi đến.

Để đón tiếp Chúa, ta phải rèn luyện cho mình một trái tim luôn luôn rộng mở yêu thương. Một trái tim yêu thương sẽ rất bén nhạy để nghe được tiếng nói của Chúa, dù tiếng nói ấy chỉ thì thầm trong sâu thẳm lòng mình; hiểu được những dấu chỉ của Chúa, dù những dấu chỉ ấy chỉ mơ hồ thoáng qua; nhận được khuôn mặt của Chúa, dù khuôn mặt ấy đã bị biến dạng qua những đau thương của cuộc đời.

Lạy Chúa, xin cho con tỉnh thức để nhận ra và đón nhận Chúa mỗi lần Chúa đến với con.

KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG

1) Có khi nào bạn đã để lỡ cơ hội đón tiếp Chúa?

2) Bạn đánh giá một người theo giá trị thực sự của họ hay theo cảm nghĩ của bạn dựa trên những hiểu biết về gia cảnh, về lý lịch của họ?

3) Bạn cần chuẩn bị những gì để khỏi lỡ cơ hội đón tiếp Chúa?

ĐTGM Ngô Quang Kiệt

Tội lỗi nào được tha thứ

Tội lỗi nào được tha thứ

Có tội ác nào tày trời đến độ không thể tha thứ được không? Tạp chí Times đã nêu ra câu hỏi trên đây khi trích dẫn câu trả lời của một vị luật sư người Campuchia.

Cách đây ba năm, một Mục sư đã rửa tội cho một giáo viên ở một vùng sình lầy thuộc tỉnh Battanapan, ở mạn Tây Campuchia. Mới đây người giáo viên này tiết lộ mình đã từng làm giám đốc cơ quan mật vụ của Khờ-me đỏ. Sau 20 năm lẩn trốn, nay ông thú nhận là ông đã trực tiếp nhúng tay vào vụ thảm sát ít nhất là 12,000 người Khờ-me.

Người Mục sư mà cha mẹ và với gần 2,000,000 đồng bào ruột thịt bị người Khờ-me đỏ sát tế trong giai đoạn từ năm 1975 – 1979, đã nhận định về cuộc trở lại của người giáo viên này như sau:

Thật là kỳ diệu, Kitô giáo có thể thay đổi cuộc sống con người. Nếu Chúa Giêsu đã thay đổi người giáo viên này, thì Người cũng có thể thay đổi tất cả mọi người.

Ông Duo tức người giáo viên này, một hôm đã đến nghe vị Mục sư thuyết giảng, sau đó ông đã xin chịu phép rửa, ông nói rằng, trong suốt thời thơ ấu và ngay cả khi lớn lên ông không bao giờ được yêu thương. Giờ đây tin nhận Chúa Kitô, ông cảm thấy tâm hồn được tràn ngập yêu thương.

Mục sư ghi nhận rằng, cuộc thay đổi nội tâm đã ảnh hưởng đến toàn diện con người của ông. Trước kia ông lầm lỳ ít nói, nay ông vui vẻ và cởi mở với tất cả mọi người. Trước kia quần áo ông xốc xếch, thì nay ông ăn mặc chỉnh tề. Sau khi đón nhận phép rửa và tiết lộ tông tích của mình, ông Duo đã bị chính quyền Campuchia bắt giữ hồi tháng 5-1998, hiện nay ông đang bị giam tại một nhà từ gần trung tâm Tollen, tức là nơi trước đây ông đã từng tham vấn, hành hạ và sát hại hàng trăm ngàn người đồng bào ruột thịt của mình.

Nhận định về tay đồ tể khát máu Khờ-me, người luật sư Lobin đã nói như sau: một câu chuyện mang lại niềm hy vọng cho nhân dân Campuchia, họ đã trải qua quá nhiều năm trong tăm tối. Khi đón nhận Chúa Giêsu, họ đã được mang lại ánh sáng trong cuộc sống của họ. Thật vậy, đã đến lúc người Campuchia cần phải từ bỏ thù hận để sống yêu thương.

Anh chị em thân mến,

Chứng từ sống động trên đây đưa chúng ta vào cốt lõi của đạo chúng ta là yêu thương và tha thứ mà hôm nay qua bài dụ ngôn cỏ lùng Giáo Hội muốn nhắc lại cho chúng ta. Dụ ngôn là một câu trả lời của Chúa Giêsu và thắc mắc mà các môn đệ thường nêu lên, là tại sao Thiên Chúa không trừng phạt nhãn tiền những kẻ làm điều gian ác?

Với hình ảnh của ruộng lúa tốt và cỏ lùng, Chúa Giêsu mạc khải lòng nhân từ và sự tha thứ vô biên của Thiên Chúa, đối với Thiên Chúa không có tội ác nào, dù cho có tày trời đến đâu mà không thể tha thứ được. Như một người cha ngày ngày ra đứng trước cửa trông ngóng người con hoang đàng trở về, thì Thiên Chúa cũng có một thái độ chờ đợi kiên nhẫn như thế đối với tất cả mọi tội nhân, dù cho con người có đốn mạt xấu xa đến đâu thì Chúa vẫn luôn dành cho một cơ may mới để trở về với Ngài. Nơi tâm hồn con người dù có tăm tối đến đâu, Thiên Chúa vẫn nhận ra được ánh sáng mà chính ngài đã đặt để trong trái tim con người. Chính vì tin tưởng nơi khảnăng có thể cải thiện của con người mà Thiên Chúa không ngừng tha thứ cho con người và kiên nhẫn chờ đợi con người trở về.

“Thức khuya mới thấy đêm dài, sống lâu mới thấy dạ người có nhân”. Dụ ngôn về cỏ lùng được Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe hôm nay, mời gọi các Kitô hữu mặc lấy tâm tình khoan dung nhân hậu và cảm thông của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu không khoan nhượng, không dung tha cho bất cứ tội ác nào, Ngài gay gắt lên án thói giả hình và thái độ mù quáng của con người, nhưng Ngài lại tỏ ra cảm thông và tha thứ cho những người yếu đuối tội lỗi, Ngài không những cảm thông với những người tội lỗi, mà còn tha thứ cho chính những kẻ hành hạ Ngài.

Tòa nhà giáo huấn của Chúa Giêsu sẽ sụp đổ nếu từ trên thập giá Ngài không tha thứ cho những lý hình của Ngài. Cuộc sống của Ngài cũng sẽ vô giá trị nếu khi bị treo trên thập giá Chúa Giêsu vẫn còn mang theo hận thù trong lòng Ngài.

Tha thứ là vẻ đẹp cao quý nhất trong tâm hồn con người. Nhân cách của con người sẽ bị đánh mất nếu nó không thể làm được hành động tha thứ. Người tín hữu Kitô chúng ta cũng sẽ mất căn tính của mình nếu chúng ta chỉ sống theo đố kỵ, hận thù. Tha thứ là vẻ đẹp cao quý nhất trong tâm hồn con người, do đó cũng chính là điều khó thực hiện nhất, vì thế mà chúng ta không ngừng cầu xin Chúa cho chúng ta luôn được sống ơn tha thứ, đó là điều chúng ta cầu xin trong Thánh Lễ mỗi ngày.

Kinh Lạy Cha nhắc nhớ chúng ta rằng, chúng ta chỉ có thể cảm nhận được ơn tha thứ của Chúa nếu chúng ta cũng tha thứ cho người anh em chúng ta mà thôi.

Nguyện xin Chúa giúp chúng ta luôn được lớn lên trong niềm xác tín ấy. Amen.

Veritas Radio