Đôi Dép

Đôi Dép

Tình ta tựa như đôi dép thôi.

Khắn khít bên nhau chẳng thể rời.

Đi đâu cũng có cặp, có đôi.

Gian nan nguy khó chẳng hề lơi.

Có lần dạo biển đùa sóng tấp.

Nước cuốn trôi xa, một chiếc kia.

Chiếc này, luống bước, với chơi vơi.

Lùa vào, đừng để cuốn xa khơi.

Nghĩ thôi, dép kia còn một chiếc!

Làm sao! Đi hết được quãng đường.

Một chiếc thôi, sẽ khập khểnh lẻ…

Con đường trước mắt,bao dài nữa…

Ý nghĩa không còn…có cặp đôi.

Tình tôi cũng chỉ có vậy thôi!

Xin thương, song hành luôn có cặp.

Như đôi dép Mộc vẫn có đôi.

Gắn bó bên nhau, vạn nẽo đường,

Lối mòn, đường lộ luôn có đủ.

Một đôi dép cũ, vẫn bên nhau.

   ***

 

Cô giáo Tống Hoa

Trường Việt ngữ và Văn Hoá Phan Bội Châu

Tiếng Mưa

Tiếng Mưa

 

Mỗi lần, thấy trời sắp chuyển mưa,

Ngồi bên cửa sổ, cạnh hiên nhà.

Nhìn mưa rơi đều qua song cửa.

Làm tôi nhớ lại thưở năm nào…

Tuổi thơ đêm ngủ, nghe mưa rớt

Lộp độp, rả rích dài cả đêm.

Ban ngày, ban đêm cùng tiếng mưa.

Những đêm, thanh vắng âm thanh gõ

Xuống mái hiên nhà nghe to hơn.

Ở đây ít nhà có mái tôn.

Nên thiếu âm thanh của thưở nào!

Khiến lòng khắc khoải…không ngủ được.

Nhớ tiếng mưa rơi…ở quê nhà.

Trời mưa ở đâu cũng giống nhau.

Chỉ khác là mưa ở trong lòng.

Gợi nhớ biết bao là kỷ niệm.

Buồn vui của những trận mưa đêm!

 

 

Cô giáo Tống Hoa

Trường Việt ngữ và Văn Hoá Phan Bội Châu

 

 

Đan Lồng Đèn

Đan Lồng Đèn

Vót tre ngồi đan chiếc lồng đèn.
Dù cho vất vã với tay ngang.
Cũng ráng ra công làm cho đẹp.
Cháu có đèn,dự hội trăng rằm.
Ông ơi! Sao không mua cho cháu.
Khỏi nhọc công Ông, mệt mỏi tay.
Ông cười, vuốt tóc, nói nghe nè.
Ông muốn tự tay làm cho cháu .
Đa dạng hàng bán hiệu của Tàu.
Kể cháu nghe,tre Ông vót làm đèn.
Còn là vũ khí chống xâm lăng.
Tre già thân lớn làm cọc nhọn.
Đâm thủng tàu địch, thắng vẻ vang.
Vào năm chín trăm ba mươi tám.
Ngô Quyền Tướng dẫn binh vào trận.
Bạch Đằng Giang, cọc nhọn dự phần.
Mưu lược, dùng binh, lòng dũng cảm.
Đuổi giặc Tàu, sử sách ghi ơn.
Tuổi thơ của cháu đẹp như trăng.
Hồn nhiên cứ giữ, nhưng ghi nhớ.
Công ơn của những bậc tiền nhân.
Dựng nước, bây giờ mình giữ nước.
Thế hệ này, và nối tiếp mai sau.
Giữ gìn bờ cỏi, Cha Ông dựng.
Mới xứng danh con cháu Lạc-Hồng.

HOA TÔN (Tháng 9 Mùa Trung-Thu)

 

Chiều Thương Nhớ

 

Chiều thu cơn gió đong đưa.
Hồn tôi gối nhẹ rũ theo lá vàng.
Niềm thương nổi nhớ vô biên.
Mẹ tôi đã mất còn đâu bóng hình.
Chiều thu con nhớ lời ru.
Năm xưa Mẹ hát ru con giấc nồng.
Lệ rơi mằn mặn bờ môi.
Khi con đau ốm, đêm khuya mẹ bồng.

[Xem tiếp CHIỀU THƯƠNG NHỚ ver 97-2]