Trường Việt Ngữ và Văn Hóa Phan Bội Châu – Giáo Xứ St. Boniface, Anaheim



  • Sáng Tác

    • BÀI THƠ CHỮ MẸ

      BÀI THƠ CHỮ MẸ

    • BÀI THƠ TIẾNG VIỆT TIẾNG MỸ

      BÀI THƠ TIẾNG VIỆT TIẾNG MỸ

    • SỚ TÁO QUÂN
    • Tiếng Mưa

      Tiếng Mưa

       

      Mỗi lần, thấy trời sắp chuyển mưa,

      Ngồi bên cửa sổ, cạnh hiên nhà.

      Nhìn mưa rơi đều qua song cửa.

      Làm tôi nhớ lại thưở năm nào…

      Tuổi thơ đêm ngủ, nghe mưa rớt

      Lộp độp, rả rích dài cả đêm.

      Ban ngày, ban đêm cùng tiếng mưa.

      Những đêm, thanh vắng âm thanh gõ

      Xuống mái hiên nhà nghe to hơn.

      Ở đây ít nhà có mái tôn.

      Nên thiếu âm thanh của thưở nào!

      Khiến lòng khắc khoải…không ngủ được.

      Nhớ tiếng mưa rơi…ở quê nhà.

      Trời mưa ở đâu cũng giống nhau.

      Chỉ khác là mưa ở trong lòng.

      Gợi nhớ biết bao là kỷ niệm.

      Buồn vui của những trận mưa đêm!

       

       

      Cô giáo Tống Hoa

      Trường Việt ngữ và Văn Hoá Phan Bội Châu

       

       

    • GIÁNG SINH NHỚ BA

      GIÁNG SINH NHỚ BA

    • Quà Xuân của Cháu

      QUÀ XUÂN CỦA CHÁU
      ‐BÙI THỊ NHƠN


      Bà Năm ngồi trên chiếc ghế nhỏ, bên cạnh chậu hoa cúc vàng trước hiên
      nhà. Quyển báo xuân dầy cộm chắc đã làm mỏi đôi tay gầy guộc của Bà, Bà
      ngưng đọc, khẽ đặt nó nằm gọn trên hai đầu gối, trang báo vẫn mở, như có lời
      hẹn thầm: “ Sẽ đọc tiếp”. Bài thơ Ông Đồ Già của Vũ Đình Liên được đăng lại trên
      trang báo xuân này gợi cho bà Năm biết bao nỗi niềm…

       

    • MAI CON LỚN
    • MÙA XUÂN CỦA BÉ

      MÙA XUÂN CỦA BÉ

    • HÃY GIEO YÊU THƯƠNG

      XIN VÀO XEM. . .

    • Lưu Bút TNSP Kỳ 29
  • Các Bài Đã Đăng Trong Mục – Việt Ngữ và Văn Hóa

    • Sống thảo hiếu (Ngày mồng hai)

      Sống thảo hiếu (Ngày mồng hai)

      Tuổi già 1

      Theo tục lệ Việt nam, ngày Tết là ngày con cháu dù ở nơi xa cũng sum họp cùng gia đình để chúc tuổi mới ông bà cha mẹ. Đồng thời nói lên lòng yêu mến, biết ơn của con cháu đối với các bậc sinh thành.

      Nhiều bài ca dao, tục ngữ, nhiều bài hát, câu chuyện, đã kể về công cha nghĩa mẹ và răn dạy con cái cần sống đáp đền công ơn ấy:

      “Công cha nghĩa mẹ cao vời
      Nhọc nhằn chẳng quản suốt đời vì ta.
      Nên người con phải xót xa
      Đáp đền nghĩa nặng như là trời cao
      Đội ơn chín chữ cù lao
      Sinh thành kể mấy non cao cho vừa”.

      Khi nhận ra công cha nghĩa mẹ, thì đạo hiếu luôn nhắc nhở chúng ta:

      “Ơn ai một chút chớ quên,
      Phiền ai một chút để bên cạnh lòng”

      Thế nên,

      Ai mà phụ nghĩa quên công,
      Thì đeo trăm cánh hoa hồng chẳng thơm

      Lòng hiếu thảo quả là một tấm lòng thơm tho, đáng yêu. Lòng hiếu thảo làm cho con người thêm thanh cao, giá trị. Bởi được người đời kính trọng, yêu thương những ai có hiếu với mẹ cha.

      Thế nhưng, giữa dòng đời hôm nay vẫn còn đó những mảnh đời cô đơn nơi các bậc cha mẹ vì thiếu tình thương của con. Ở đâu đó, trong nhiều mái gia đình, ông bà cha mẹ lại là gánh nặng cho con cái. Ở đâu đó, vẫn còn những tiếng nghẹn ngào của những bậc sinh thành bị bỏ rơi ngay giữa đàn con cháu của mình.

      Thiết tưởng, ngày đầu xuân chúng ta cùng lắng đọng tâm hồn để nghe lời bộc bạch chân thành từ lá thư của một người cha viết cho con.

      Lá thư ấy viết rằng:

      Con thân mến,

      Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vun vãi… Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc… Xin con hãy bao dung!

      Con hãy nhớ những ngày giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.

      Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ… mà hãy lắng nghe!

      Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ… và bố mẹ đã làm vì con.

      Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.

      Con hãy nhớ… lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.

      Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa… hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.

      Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng… bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.

      Con đừng oán giận và buồn khổ… vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.

      Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều…

      Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.

      Thương con thật nhiều

      Là người Kitô, chúng ta cũng được mời gọi sống giới răn: “hãy thảo hiếu cha mẹ”. Đây là lệnh truyền chứ không phải lời khuyên. Lời khuyên thì có thể không làm nhưng lệnh truyền thì buộc phải thi hành. “Phải thờ cha kính mẹ” còn là lễ dâng đẹp lòng Thiên Chúa. Ngược lại, Kinh Thánh còn ví kẻ khinh rẻ cha mẹ là chọc giận Thiên Chúa: “Ai bỏ rơi cha mình thì khác nào kẻ lộng ngôn, ai khinh rẻ mẹ, là chọc giận Đấng tạo thành ra nó” (Hc 3, 16). “Phải thờ cha kính mẹ” đó là điều răn duy nhất có kèm theo lời hứa: để ngươi được hạnh phúc và hưởng thọ trên mặt đất này” (Ep 6, 1-3). “Phải thờ cha kính mẹ” còn phải được thể hiện qua những lời khuyên nhủ thật chân tình trong sách Huấn Ca: “Con ơi, hãy săn sóc cha con, khi người đến tuổi già; bao lâu người còn sống chớ làm người buồn tủi. Người có lú lẫn con cũng phải cảm thông, chớ cậy mình sung sức mà khinh dễ người” (Hc 3, 12-16).

      Người ta nói: “Sóng trước đổ đâu, sóng sau đổ đó”. Việc thất đức mình làm cho tiền nhân cũng có thể tái diễn ngay chính cuộc đời chúng ta. Nếu chúng ta không muốn con bất hiếu với mình thì chính chúng ta hôm nay cũng phài làm gương sáng về hiếu thuận với mẹ cha. Nếu chúng ta muốn con cái đối xử tốt với mình thì hôm nay chúng ta cũng phải ân cần săn sóc mẹ cha.

      Nguyện xin Chúa Xuân chúc lành cho buổi họp mặt gia đình hôm nay. Xin Chúa Xuân cư ngụ đến từng gia đình, mang ơn lành đến cho muôn nhà để mọi người được hưởng nếm những giây phút bình yên nhất bên gia đình và người thân. Amen.

      Lm. Tạ Duy Tuyền