Thư Của Con Viết Cho Mẹ

Thư Của Con Viết Cho Mẹ

mothers-day

Hằng năm theo tập tục văn hóa xã hội, người ta dành riêng một ngày trong năm để ca ngợi nhớ đến ơn mẹ. Là con trai, hơn nữa đã có gia đình và có con đang lớn, nên con ngại nói lời cám ơn mẹ, không như trẻ con và những người phụ nữ.

Dẫu vậy, thanh niên đàn ông chúng con vẫn nhớ mẹ và yêu mến mẹ, có khi còn nhiều hơn nữa đấy!

Ngày nhớ ơn mẹ, kính chúc mẹ khoẻ mạnh cùng được mọi sự may lành tốt đẹp, đời sống luôn có niềm vui ư ! Con thấy như chưa đủ so với những gì mẹ đã làm trao tặng cho đời con. Nên con ngồi viết thư này cho mẹ.

Cũng không dễ mà nhớ hết, để cám ơn tất cả những gì mẹ đã làm cho con, mà xưa nay vẫn được hiểu, được đón nhận là điều hiển nhiên tất yếu.

Con không chỉ nghĩ đến những bữa ăn, mà mẹ đã nấu cho con ăn, đã mang lại niềm vui cho con.

Con không chỉ nghĩ đến quần áo, mẹ đã mua sắm, đã giặt ủi sạch sẽ cho con mặc.

Con không chỉ nghĩ đến những thói quen trong đời sống, đào tạo giáo dục, mà mẹ đã chỉ bảo huấn luyện cho con.

Con không chỉ nghĩ đến những khó chịu, mà mẹ đã kiên nhẫn chịu đựng vì con trong những lúc thời kỳ ương ngạnh ngang bướng, không nghe lời, cùng cãi lại mẹ.

Nhưng con nghĩ đến điều gì thiêng liêng cao qúi hơn. Mẹ là người chấp nhận con, dù con thế nào đi chăng nữa. Với lòng kiên nhẫn mẹ đã chỉ cho con đường sống cần phải noi theo.

Ngày nay, có con và trách nhiệm phải dậy bảo con cái, con hiểu ra sâu xa hơn nữa sự quan trọng cần thiết những gì mẹ đã làm, đã nói cho con, và sự lo lắng cùng căng thẳng tinh thần như thế nào trong vai trò là cha mẹ nuôi dậy con cái.

Qua những lần nói chuyện với các bạn bè về gia đình, con thấy đôi khi họ có sự khó khăn trong mối tương quan của họ với cha mẹ, nhất là với người mẹ. Bên cạnh lòng biết ơn cũng còn có những căng thẳng, những điều không và chưa được giải tỏa giữa hai mẹ con, và còn những điều mới thêm vào nữa, mà vẫn còn ấm ức không nói ra được với nhau…

Vì thế, theo suy nghĩ tin tưởng của con, Mẹ là người chỉ dạy hướng dẫn cho con cái cách đi tìm con đường đời sống.

Mẹ là người nói đi nói lại với con cái những điều mẹ đã nói ngày hôm trước, tuần trước, tháng trước.

Mẹ là người chúng ta, là con cái, hằng ngày không chỉ cần đến tình thương yêu giúp đỡ, mà còn phải đối diện trả lời với mẹ, đôi khi phải nghe những lời khiển trách to tiếng nặng lời; và chúng ta, những người con, đôi khi cũng có những lời không mấy tốt đẹp nói lại với mẹ mình, nhiều hơn với người cha.

Trong phúc âm Chúa Giêsu cũng đã có thái độ cùng lới nói làm đau lòng mẹ của người, Đức Mẹ Maria, không nhẹ đâu: Sao cha mẹ tìm con làm gì?Ai là mẹ là anh em của tôi? Với Chúa Giêsu, công việc của Chúa Cha trên trời quan trọng hơn cả.

Qua đấy cho thấy, lòng từ tâm sự nhẫn nại của mẹ Maria với Chúa Giêsu, con mình như thế nào, người đã nói những lời lạnh lùng xa lạ với mẹ mình.

Đức Mẹ Maria phải là người rất đặc biệt đã sớm hiểu con mình, theo khía cạnh nhân loại đã đem lại mối đau lòng cho cuộc đời đức mẹ Maria. Nhưng Đức mẹ Maria dù có đau khổ trong lòng, cũng không bao giờ giận cùng cản bước đường con mình. Trái lại, Đức Mẹ đã luôn cùng đồng hành với con mình trong mọi bước đường.

Con biết, ngày nhớ ơn mẹ là do con người lập ra mới đây thôi, cùng có nguồn gốc từ bên Hoa kỳ, và dần dần theo hướng thương mại tiêu thụ bán bông hoa, bánh trái, bữa ăn thịnh soạn…nhiều hơn. Vì lẽ đó, nhiều người không thích ngày này.

Không phải vì có ngày này, mới nhớ đến mẹ. Con nghĩ, mọi người con đều hằng ngày trong đời sống nhớ ơn mẹ mình. Dẫu vậy, ngày này giúp nhắc con nhớ đến những điều trong đời sống không phải lả tự nhiên mà có.

Ngày này cũng giống như bao ngày khác trong năm, trong tháng, có 24 tiếng đồng hồ. Nhưng cũng nhắc con nghĩ nhớ đến những điều đã in khắc trong đời sống của con, mà con không biết cùng không để ý tới.

Những hành trang đó giúp con lớn lên, vững chãi trên đường sống. Những hành trang đó mẹ đã cho con.

Con nhớ đến mẹ với lòng kính yêu cùng biết ơn sâu thẳm tình yêu, công ơn sinh thành dưỡng dục mẹ đã làm trao tặng cho con.

Con của mẹ.

Ngày nhớ ơn mẹ, 12 tháng 05 năm 2013

Tặng các người mẹ

Lm. Đaminh Nguyễn Ngọc Longviết theo lời kể của một người cha gia đình.

Comments are closed.