Chúa Nhật 6 Phục Sinh Năm C

  Chúa Nhật 6 Phục Sinh Năm C

Kính thưa quí ông bà anh chị em, chúng ta đang sống trong một thời đại văn minh, thời đại thị trường kinh tế; nhất là, nếu những ai đang sống trên đất nước Hoa Kỳ, một đất nước có rất nhiều cơ hội tiến thân trong việc học hành, làm ăn, phát triển tài năng, hay sử dụng các phương tiện, nhưng tất cả phải có điều kiện của nó; Điều kiện là: “nếu”. Nếu anh có cái này, thì anh mới được cái kia, và hầu như không có cái gì là free trăm phần trăm, cho dù có những điều xem ra free, nhưng khi đi sâu vào trong đó thì chẳng có free như ta tưởng đâu. Và nói cho cùng, những cái ta có được trên đời này, tất cả chỉ được một thời gian nào đó thôi, để rồi cuối cùng tất cả đều phải tan biến như mây khói, vì chẳng có sự gì ở trần gian này bền vững. Thế mà tất cả phải có “điều kiện”. Vậy thì, có một món quà vô cùng quí giá, và bền vững muôn đời thì nó lại càng đòi hỏi ‘điều kiện” biết chừng nào.

     Bài Tin Mừng hôm nay cho ta thấy rất rõ về vấn đề này, vì đây là điều mà Chúa Giê-su đã từng nói thế này sao: “ Ai yêu mến Thầy, thì hãy giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại trong người ấy”. ( Ga 14, 23). Yêu mến “Điều kiện” phải giữ lời Chúa.

     Kính thưa quí ông bà anh chị em, nếu ở đời,  giả sử chúng ta có được người nào đó có thế lực, giàu có và họ luôn giúp ta, thì chắc là ta an tâm và sung sướng biết dường nào. Thế mà ở đây, như lời của Chúa Giê-su phán qua bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe, thì ta không những có Chúa Giê-su luôn ở bên cạnh chúng ta mà còn ở ngay trong lòng chúng ta, và còn hơn thế nữa là: chúng ta lại được Chúa Cha và Chúa Thánh Thần cũng ngự trị trong lòng chúng ta, thế thì còn niềm vui sướng hạnh phúc nào hơn nữa; thế mà không chừng chúng ta chẳng có chút cảm nghiệm hạnh phúc này. Thế mới là: Chúa ở rất gần ta nhưng lòng ta lại xa Chúa. Thánh Augustino cũng đã có một kinh nghiệm về “gần mà xa”, khi ngài nói: “Chúa ở trong sâu thẳm nhất của tâm hồn con thế mà con lại đi tìm Chúa ở đâu đâu. Ôi ! lạy Chúa, con yêu Chúa quá muộn màng”.
 
     Vậy thì cuộc sống lòng tin của chúng ta nếu ta được Chúa Ba Ngôi ở trong tâm hồn chúng ta thì còn gì bằng nữa, còn ai làm gì được ta nữa. Nói như tác giả Thánh Vịnh 27, vua Đa-vít đã thốt lên: “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi, tôi còn sợ người nào? Chúa là thành lũy bảo vệ đời tôi, tôi khiếp gì ai nữa” (Tv 27,1). Phải chăng đây là lời của Chúa Giê-su phán: “Anh em đừng xao xuyến, cũng đừng sợ hãi.” Xao xuyến và sợ hãi làm cho cuộc sống con người mất bình an; nhất là ngày hôm nay chúng ta đang sống giữa một xã hội đầy dẫy những biến loạn do con người gây ra, bên cạnh còn biết bao sự đau khổ do sự tàn phá của thiên nhiên bão lụt, gió lốc đó đây, nạn đói kém, bệnh tật gia tăng. Sống trong tình trạng như thế thì nỗi xao xuyến và sợ hãi lại càng gia tăng.
 
     Với cuộc sống như thế thì, hơn bao giờ hết chúng ta lại càng phải xác tín mạnh mẽ hơn nữa vào Thiên Chúa và vào lời của Chúa Giê-su khuyên bảo chúng ta: “Anh em đừng xao xuyến và sợ hãi”. Phương thế để giúp ta đẩy lui những sự bất an đó thì tốt hơn hết ta tìm đến Chúa để xin sự bình an, và chắc chắn Chúa ban cho; vì Ngài không những đã hứa mà còn luôn muốn ban cho chúng ta: “Thầy để lại bình an cho các con, Thầy ban bình an của Thầy cho các con. Thầy ban cho các con không như kiểu thế gian” (Ga 14,27). Nhưng “Tiên vàn hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa, rồi mọi sự Ngài sẽ ban cho sau” (Mt 6, 33).
 
     Quả thật, bình an của Thiên Chúa ban thật khác với thứ bình an mà con người ban tặng cho nhau. Nhưng thật nghịch lý ở chỗ: xem ra sự bình an mà con người ban tặng cho nhau chóng qua đó nhưng nó lại hấp dẫn, mùi mẫn, ngọt ngào; vì sao vậy. Vì loại bình an con người trao tặng cho nhau là những thứ ta cảm nhận được ngay qua cảm giác của các giác quan như: giọng nói ngọt ngào của yêu thương, hứa hẹn, các loại quảng cáo đầy hấp dẫn đập vào mắt như: tiền bạc, sắc đẹp, quyền lực, hưởng thụ… Thành thử ra, những thứ đó như những liều thuốc mê làm cho con người mê mẫn, đắm đuối, ngã vào. Còn bình an của Chúa trao ban qua những điều thoạt mới nghe thì thật chói tai và ai cũng sợ như: chịu đau khổ, hiền lành, khiêm nhường, chịu bắt bớ, hiểu lầm, bị xỉ nhục. Những điều này, Chúa Giêsu đã từng công bố qua Tám Mối Phúc thật rõ ràng. Và bất cứ ai sống một cách triệt để các mối phúc thật thì chắc chắn tâm hồn họ có được sự bình an đích thực; thứ bình an khác với con người ban tặng, vì sự bình an của Chúa ban không ai lấy đi được, và chỉ có sự bình an đích thực này mới giúp ta đứng vững giữa bao nhiêu thăng trầm thay đổi, biến loạn, thử thách, đói khổ, tù đày và kể cả cái chết cũng không làm gì được, vì bình an này là của Chúa ban, hay nói cách khác BÌNH AN CỦA CHÚA BAN CHÍNH LÀ CHÚA.
 
     Ta thử nhìn vào cuộc đời của Chúa Giê-su, trong mọi nghịch cảnh Ngài luôn bình an kể cả trong sự đau khổ tột cùng nhất, giây phút trút hơi thở cuối cùng trên thánh giá, giữa bao nhiêu tiếng thét gào nhạo báng, chê cười mà Ngài vẫn bình an.
 
     Bước theo Thầy Chí Thánh Giê-su, bao người đã sống đích thực niềm vui hạnh phúc của sự bình an múc lấy từ Thiên Chúa, những người này ta gọi là những vị thánh; như các thánh tông đồ, các thánh giáo phụ, các thánh nam nữ tử đạo, hiển tu, ẩn tu…Chẳng hạn như thánh giáo phụ Ba-si-li-ô, khi ngài bị các nhà cầm quyền bắt, đứng trước những đe dọa, ngài không một chút sợ hãi, ngài trả lời: “Các ông làm gì được tôi, tịch thu tài sản ư? Tôi chẳng có gì để mà sợ. Bắt bớ tù đày ư? Chẳng có sao, vì đâu đâu cũng có Chúa. Giết chết tôi ư?  Lại càng hay, vì tôi hằng khao khát được về với Chúa càng sớm càng tốt.”
 
     Với thánh giáo phụ Ba-si-li-ô là như thế, còn chúng ta thì sao? Chúng ta có thực sự được bình an của Chúa chưa? Nếu chúng ta có được sự bình an của Chúa thì ta sẽ có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Ta chẳng sợ hãi và xao xuyến giữa bao thử thách mà ta đang gặp phải, như: khó khăn về tiền bạc, mất công việc làm, nhà cửa, bị hiểu lầm, bỏ rơi, phản bội, bệnh tật và ngay cả cái chết. Tất cả nếu chúng ta có Chúa Ba Ngôi ở trong ta thì ta không còn lo lắng, xao xuyến và sợ hãi nữa, như lời của tác giả Thánh Vịnh 62 mà ta đã trích ra ở trên: “Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi, hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn. Duy Người là núi đá, là ơn cứu độ của tôi, là thành lũy chở che: tôi chẳng hề nao núng. Người là núi đá vững vàng, ở bên Thiên Chúa tôi hằng ẩn thân” (Tv 62, 6-8).
 
     Chúc quí ông bà anh chị em có được một sự bình an đích thực của Chúa, có như thế chúng ta mới có được niềm vui hạnh phúc trong cuộc sống hôm nay và mai sau. Lạy Chúa, nếu đời con có Chúa, là con có tất cả, và bằng mọi cách, xin cho con biết tìm kiếm và chiếm lấy  được Chúa làm gia nghiệp  đời con.  Amen.

Linh mục Phaolo Cao Thế Bình, SDD

Comments are closed.