Bể Bầu Tâm Sự – Ba Vui & Ba Buồn Ở Giáo Xứ

  Bể Bầu Tâm Sự – Ba Vui & Ba Buồn Ở Giáo Xứ

Trong ngày Chúa Nhật Linh Mục Priesthood Sunday 2012 vừa qua, tôi nhận được khá nhiều những thiệp chúc mừng từ anh chị em giáo dân, từ các thầy cô và các em học sinh thuộc trường Thánh Tôma Thiện.  Trong số đó có một tấm thiệp của một người trong giáo xứ hỏi tôi như thế này:  “Đi tu sướng hay khổ vậy cha?  Con thắc mắc là bởi vì lúc nào con cũng thấy cha cười rất tươi!”  Từ hôm đó đến nay, tôi chưa có cơ hội trả lời, hôm nay nhân ngày Chúa Nhật Chúa Chiên Lành (Good Shepherd  Sunday), tôi xin trả lời cho người đã nêu lên thắc mắc và cũng là một dịp để “bể bầu tâm sự” cùng với quý cụ quý ông bà và anh chị em thuộc giáo xứ thánh Giuse, nơi tôi đã có duyên về đây phục vụ suốt gần 6 năm qua.

Giống như tất cả mọi người, giống như mọi ơn gọi khác, và theo quy luật tự nhiên, tôi cũng có lúc buồn, lúc vui, lúc up lúc down, lúc sốt sắng, lúc khô khan, có lúc cười và cũng có lúc khóc… Chứ chả có khi nào vui hoài hay buồn mãi cả!  Và dĩ nhiên tôi cũng chẳng khi nào sốt sắng và thánh thiện suốt bốn mùa: Xuân – Hạ – Thu – Đông như có người tưởng!  Nhân vô thập toàn mà lại!

Đi tu sướng hay khổ?”  Dĩ nhiên câu trả lời của tôi sẽ là:  Ai bảo đi tu là khổ, đi tu sướng lắm chứ!” Nếu khổ thì tôi đâu còn trong đời tu trì cho đến hôm nay nữa!  Nhưng tôi xin mở một ngoặc đơn nhỏ ở đây!  Và xin thưa với anh chị em là sướng hay khổ là tự nơi mình mà thôi!  Nếu tôi và anh chị em bằng lòng với những gì Chúa đã và đang ban cho chúng ta, và chúng ta cố gắng tin tưởng phó thác vào Ngài trong mọi nơi, và trong mọi lúc, thì dù là đi tu hay lập gia đình, hoặc sống độc than “chỉ có mình ên” thì chúng ta là những người sung sướng, còn ngược lại, nếu chúng ta chỉ đứng núi này trông núi nọ, không bao giờ bằng lòng với những ơn huệ của Chúa ban cho ta và tệ hơn nữa chẳng biết trông cậy và phó thác nơi Ngài, thì cuộc sống của chúng ta sẽ chỉ thấy Khờ ô khô hỏi khổ” mà thôi!
 
Nhân ngày Chúa Nhật Chúa Chiên Lành, tôi xin chia sẻ ba niềm vui lớn (large size) và ba cái khổ cỡ trung (medium size) mà tôi cảm nghiệm được trong những năm qua tại giáo xứ thánh Giuse này.
 
Đây là ba niềm vui lớn mà tôi cảm nhận được trong khi phục vụ quý ông bà và anh chị em:
  1. VUI NHẤT:  Số  người  đến  tham  dự thánh lễ trong những ngày thường (weekdays)  có chiều  hướng  gia  tăng, mỗi ngày đông hơn.  Từ con số 10-15 người  vào  năm  2007,  cho  đến  nay trung bình có khoảng 60-150 người đến tham dự các thánh lễ ngày thường, nhất là vào các thánh lễ vào tối thứ năm và tối thứ sáu hàng tuần.  Thứ năm và thứ sáu  đầu  tháng  thì còn  đông  hơn  nữa, nhất là trong mùa hè.  Điểm đáng chú ý là số người đến tham dự thánh lễ gồm đủ mọi giới, có già, có trẻ, có nam có nữ, có thanh thiếu niên, có những gia đình cả chồng vợ, con cái cùng đi với nhau rất đều đặn, và có cả những người đi làm  vất vả cả ngày  rồi nhưng  vẫn tranh  thủ  đến  tham  dự  thánh  lễ mỗi ngày.
  2. VUI NHÌ:  Từ ngày về giáo xứ này cho đến nay, tôi chưa lần nào phải lo nghĩ, phiền não hay lo lắng gì về vấn đề tiền bạc! Bà con trong và ngoài giáo xứ rất ư là quảng đại và rộng rãi đóng  góp  tài năng,  công  sức và của cải vật chất cho giáo xứ, và cho giáo phận. Nhờ vào sự rộng rãi và quảng đại của bà con cô bác mà tất cả mọi công việc lớn nhỏ đều đã diễn ra một cách bình an và thuận lợi!  Từ quỹ Đức Giám Mục cho đến quỹ bác ái mùa chay, cho đến quỹ xây dựng ngôi tân thánh đường … bà con  đã và đang  vui vẻ đóng  góp  cũng  như cộng tác rất tích cực với tôi trong những năm qua.
  3. VUI BA:  Tôi nhận được sự cộng tác rất tích cực từ mọi giới, các cụ, các ông, các bà, các chú bác, dì cô, các anh chị, các em thanh thiếu niên, các cháu thiếu nhi … Nhất là trong khi điều  hành  & theo  dõi công  trình  xây  dựng ngôi  thánh  đường,  quý  vị  trong  Ban  Xây Dựng, trong Hội Đồng Tài Chánh, trong Ban Thường Vụ, trong Hội Đồng Mục Vụ, và rất nhiều quý ân nhân, rất nhiều nhân tài đã phụ giúp và nâng đỡ tôi cả về mặt chuyên môn, về mặt tinh thần lẫn về mặt vật chất.  Có những vị ân nhân ở xa lắc xa lơ, chả có trách nhiệm hay  bổn  phận  gì với giáo  xứ này, nhưng vẫn quảng đại đóng góp cho ngôi tân thánh đường, và con số đóng góp của họ không phải là nhỏ.  Có những vị dâng cúng cả vài chục ngàn cho ngôi tân thánh đường chứ không phải là vài trăm.
Và đây là ba cái buồn medium size của tôi! Hơi buồn thôi chứ chưa đến nỗi buồn đến chết được đâu nhé!    
  1. BUỒN NHẤT:  Trong các giờ chầu Thánh Thể  vào  các  sáng  Chúa  Nhật,  chưa  có nhiều  người  hưởng  ứng  & tham  gia  cho lắm, hình như cứ hễ đến phiên hội đoàn của mình  phụ  trách  Giờ  Chầu  thì mình  mới tham dự, còn không phải đến phiên thì … xin miễn.  Mỗi chiều Chúa Nhật, từ 2-4 giờ chiều, tôi cố ý đặt Mình Thánh để quý vị phụ  huynh,  những  người  bận  rộn  đi làm trong tuần có cơ hội đến viếng Chúa và kín múc sức mạnh từ nơi Ngài qua Giờ Chầu Thánh Thể, nhưng tôi quan sát chỉ thấy có một số rất ít quý vị phụ huynh tham dự, quanh đi quẩn lại chỉ thấy một số thầy cô, các em trong Nhóm Thomas teens và các em học sinh mà thôi! 
  2. BUỒN NHÌ:  Tôi cầu nguyện mỗi ngày, trong mỗi thánh lễ, cầu suốt trong gần sáu năm trời nay mà chưa thấy có bạn trẻ nào dâng mình cho Chúa trong đời sống tu trì cả!  Kể cả việc mời gọi bà con tham gia Hội Bảo Trợ Ơn Gọi Nhà Chúa, để cầu nguyện và giúp đỡ cho nhà dòng của tôi trong việc đào tạo và huấn luyện chủng sinh & tu sĩ, để sau này giáo xứ thánh Giuse  có linh  mục  cử hành  các  bí tích,  nhưng  chả  thấy  có nhiều người hưởng ứng.  Đơn phát ra thì nhiều, nhưng nhận lại… chẳng có bao nhiêu !
  3. BUỒN BA:  Tôi vẫn còn nghe nói, trong các buổi hội họp, tiệc tùng, đọc kinh, khi ngồi lại với nhau, vẫn còn có người cứ hay đem người này kẻ nọ ra để làm đề tài chê bai, chỉ trích, dèm pha, nói hành nói xấu nhau, và có những khi đem cả các Giám Mục, các linh mục ở tận bên Việt Nam, và ở Grand Prairie này (tức là tôi!) đem lên bàn mổ, để mổ xẻ và phân tích từng li từng tí!  Tôi sợ chết oan lắm vì tôi biết rất rõ những người này chưa hề học ở trường thuốc nào ở Việt Nam cũng như ở Mỹ, và cũng chẳng có lai-xần, lai xiếc gì về mổ xẻ cả!  Ớn!    !
Hôm nay là Chúa Nhật Chúa Chiên Lành, xin anh chị em cầu nguyện và xin anh chị em giúp tôi ba việc nhỏ này:
  1. Tranh thủ, thu xếp để đến tham dự các giờ Chầu Thánh Thể, mỗi người cố gắng dành cho Chúa mỗi tuần 1 giờ đồng hồ. Anh chị em  sẽ thấy rất nhiều những ơn ích mà Chúa ban cho mình & gia đình anh chị em qua việc siêng năng đến tham dự những Giờ Chầu Thánh Thể.
  2. Xin quý cụ, quý ông bà và quý phụ huynh  ráng động  viên, khuyến khích con cháu của mình suy nghĩ về ơn gọi tu trì, và cầu nguyện cho chúng, để chúng lắng nghe và can đảm đáp lại lời mời gọi của Chúa. Những khi các dòng tu tổ chức các buổi Tìm Hiểu Ơn Gọi, thì xin anh chị em chở các em tới, hay mua vé máy  bay  cho  các  em  đi tham  dự. Và xin anh chị em ghi danh tham gia vào Hội Bảo Trợ Ơn Gọi của Tu Đoàn  Nhà  Chúa  hay  của  các dòng  tu  khác,  để  cầu  nguyện  và giúp  đỡ  cho  việc  đào  tạo,  huấn luyện chủng sinh cũng như tu sĩ.
  3. Xin  đừng  phê  bình  hay  chỉ trích, hoặc mổ xẻ các Giám Mục, Linh Mục, Tu Sĩ… Chúng tôi vốn đã là những con người yếu đuối, khiếm khuyết, và xấu xa, anh chị em nói xấu chúng tôi thì chúng tôi chỉ xấu thêm  chứ chẳng  đẹp hơn được  tí nào cả, vì thế cho nên xin dủ lòng thương  xót,  vui lòng  STOP  đừng nói  xấu  hay  phê  bình  chúng  tôi nữa! Tội nghiệp!  Và nếu anh chị em có điều gì bất mãn hay không vừa ý trong cách hành xử hay trong cách làm việc của tôi, xin anh chị em  cứ mạnh  dạn  vào  gặp  để trao đổi và đối thoại  trực  tiếp  với  tôi, cho tôi có cơ hội để giải thích, để phân trần, như vậy mới gọi là công bằng, còn nếu chỉ ra ngoài nói xấu tôi, thông  tin kiểu  một  chiều  như vậy thì thật chẳng công bằng với tôi một chút nào cả.
Khi tâm sự với anh chị em những niềm vui và nỗi buồn trên, tôi chỉ mong ước anh chị em nhận ra hai điều này:
  • Thứ nhất:  Anh chị em đã và sẽ còn đóng những vai trò rất quan trọng trong việc giúp cho giáo xứ chúng ta được thăng tiến về mọi phương diện.  Và xin cho tôi nói nhỏ một tí: “Không có sự cộng tác và không có sự hỗ trợ của anh chị em thì Chúa cũng … chịu thua luôn chứ đừng nói gì đến cái thằng … tôi này!”
  • Thứ hai: Sự cộng tác, sự nâng đỡ và những lời cầu nguyện của anh chị em dành cho tôi qua việc tích cực đóng góp về tài năng, về của cải vật chất, và qua những lời kinh cầu cho các linh mục trong các Giờ Chầu Thánh Thể vào mỗi thứ năm hàng tuần là những nhân tố giúp cho tôi sống vui, sống lạc quan và tự tin hơn trong vai trò của một linh mục chánh xứ.
Chân thành cám ơn anh chị em, xin cám ơn từng người, cám ơn quý ông, quý bà, quý anh quý chị, từng gia đình, từ trẻ tới già, từ nhỏ tới lớn, từ người mới tới người cũ trong giáo xứ Thánh Giuse đã giúp tôi có được những niềm vui to lớn, và những nỗi buồn nho nhỏ trong những năm qua.
 
Xin  Thiên Chúa là Cha toàn năng gìn giữ và chúc lành cho anh chị em luôn mãi.  Amen!

Lm. Ansgar Phạm Tĩnh, SDD

Comments are closed.